Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 409: VẬT TÍNH THÔNG LINH

Cùng việc sợ hãi, tôi vội vàng chạy qua chỗ Trần mù.

Nhanh chóng tới trước cái mả, tôi cố nén sự bất an nói: “Chú Trần, chú đào cái mả này lên làm gì? Bên ngoài đều là Áp trấn thần chú, cái thứ ở bên trong cũng không đơn giản, đào ra sợ sẽ có chuyện.”

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi như vậy, mà đá sỏi trên bề mặt cái mả đã bị làm sạch hơn nửa.

Bản thân đây đã là một cái mả do đá vụn chất thành, đào ra không cần phải dùng cuốc xẻng.

Hơn nữa mồ mả ở đây đều không đào hố, càng chẳng có quan tài, chỉ là một mảnh chiếu quấn lấy xác chết đặt trên mặt đất, rồi dùng đá vụn đắp lên thành mả, lúc này bị Trần mù dọn sạch đến mức đã có thể lờ mờ nhìn thấy chiếu cói ở bên dưới.

Trần mù vẫn cứ đào mả, đá vụn vung vãi đầy đất.

Ngao sói bốn chân dạng ra, đứng ở bên cạnh, cái đầu ngao to đùng đang chằm chằm nhìn cái mả, bộ dạng cũng vô cùng cảnh giác.

Nỗi bất an gặm nhấm con tim, tôi lo Trần mù sẽ gây thêm rắc rối.

Nhưng lại cảm giác, Trần mù từ đầu đến giờ chưa từng gây ra sai sót, lão mà lại có thể phạm sai lầm vào thời điểm quan trọng then chốt này sao?

“Xác không khí, quỷ không thân, ngoài xác sống ra, thì đều không ho ra được, chỗ này toàn là sát khi oán khí, nhưng có Áp trấn thần chú, tuyệt đối không thể nào là xác quỷ ho được, vật tính thông linh, cái tiếng này trước đây chú Trần từng nghe qua.”

“Thập Lục, lại giúp chú.” Trên trán tôi đã rịn ra từng hạt mồ hôi to đùng.

Nếu Trần mù mà nói lão từng nghe qua âm thanh này, thì là lão đã chắc chắn rồi!

Tôi cũng bắt đầu tới giúp!

Lại mười phút nữa trôi qua, chúng tôi đã hoàn toàn dỡ bỏ cái mả kia ra.

Một tấm chiếu cuộn xuất hiện trong tầm mắt.

Số năm quá dài rồi, bụi bẩn tích trên mặt chiếu cói bị nước mưa thấm đẫm, đều đã biến thành màu xám vàng của bùn đất.

Đột nhiên cái chiếu cói động đậy một phát, bất thình lình lại là một tiếng ho.

Mí mắt tôi không kiềm chế được mà giật giật.

Trần mù thì giơ thẳng tay, kéo tấm chiếu kia ra, một cái xác khô đét lộ ra trước mắt chúng tôi.

Xác chết này đã mất nước hoàn toàn, lớp da bề mặt hiện lên màu nâu đen, dính sát lên bề mặt xương.

Đôi mắt cũng lõm xuống, toát ra thứ cảm giác trống rỗng đầy áp lực.

Mồm của nó cũng há ra, lộ ra phần lợi, trông kinh khủng khác thường.

Tiếng “Khẹc” “Khẹc”, đột nhiên từ trong miệng nó phát ra!

Đồng tử mắt tôi co mạnh, Trần mù đột ngột giơ tay, một phát vỗ trúng phần bụng của cái xác chết kia.

Phụt một tiếng, một thứ đen xì xì từ trong cái miệng há to của nó vọt ra ngoài, tốc độ cực nhanh bắn về phía đám đá vụn ở bên cạnh.

Trong chớp mắt tôi cũng đã nhìn rõ, cái thứ đó hóa ra là một con cóc?

“Tiểu Hắc, đuổi theo.” Trần mù nói rất nhanh, ngao sói nghe tiếng liền co giò đuổi theo.

Trong chớp mắt, bọn chúng đều đã biến mất khỏi tầm mắt.

Trần mù cúi đầu xuống nhanh chóng mò mẫm trên người xác chết, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Tôi kỳ thực vẫn có chút lo lắng cho ngao sói, có điều thứ khiến tôi càng kinh ngạc hơn vẫn là cái xác này.

Trần mù đột nhiên lại mở miệng nói: “Thập Lục, nửa tháng đó thứ mà chú Trần dạy mày không nhiều, thứ Vật tính thông linh này rất ít xuất hiện, cũng gần như không dùng đến, nên chú Trần không nói với mày.”

“Thứ ở cùng người lâu rồi, đều sẽ có linh tính, Tiểu Hắc nghe hiểu tiếng người, con vẹt cũng biết nói, nuôi một con chó quá mười năm, nếu như chủ nhân đột ngột gặp nạn, nó sẽ quanh quẩn mãi ở nơi mà chủ nhân gặp chuyện, đến chết cũng không chịu rời đi, đây chính là Vật tính thông linh.”

“Nếu như người chết không cam tâm, lại có lời muốn nói ra ngoài, nhưng kiểu gì cũng không nói ra được, thì thứ sống dựa vào việc ăn thịt uống máu kẻ đó, sẽ có thể mở miệng thay.”

“Lúc chú vừa theo bà cụ học nghề, đi qua một khu rừng đào, cứ nghe thấy có tiếng cóc ho, còn được báo mộng, liền đi đào chỗ rừng đào đó lên, bên dưới chôn vùi mười mấy bộ hài cốt, đều là người xứ khác.”

“Chuyện ấy rất ầm ĩ, còn thu hút dương sai tới phá án, thôn Tiểu Liễu có một kẻ cực kỳ hung ác, chuyên môn ở bến xe thành phố Nội Dương chèo kéo người xứ khác, nói là giúp bọn họ tìm việc, lừa người tới trú trong thôn Tiểu Liễu, giết người chiếm tài sản xong thì chôn vào trong rừng đào.”

“Vốn dĩ bọn chú không bắt được nó, nó trốn vào trong núi phía sau thôn Tiểu Liễu, vẫn là dựa vào tiếng ho của con cóc đó mà tìm ra người.”

“Thứ súc sinh có thể thông tinh, rất ít hại người.” Trần mù cuối cùng cũng chẳng tìm thấy gì trên người xác chết kia.

Lão đứng dậy, lại dùng chiếu cói quấn xác chết lại, quay đầu nhìn một cái về hướng mà ban nãy ngao sói cùng con cóc kia biến mất.

“Người này muốn nói gì, đi qua xem hoặc giả sẽ biết ngay.”

Nói rồi, Trần mù liền bước đi về phía bên đó.

Những lời này của lão, khiến tôi ngộ ra, chuyện giống kiểu Vật tính thông linh này, cũng từng phát sinh không ít.

Tin tức đều từng đăng chuyện có người già nằm viện, con chó nuôi lâu năm cứ canh ở bệnh viện không chịu rời đi, tôi cũng từng nghe nói có con ngỗng do người nuôi dùng mỏ kéo lấy chủ nhân không cho người vào trong nhà, kết quả giây tiếp theo phát sinh động đất, chủ nhân nhờ đó mà thoát nạn... Những chuyện động vật cứu chủ nhân kiểu này đâu đâu cũng có.

Nghĩ lại Trần mù chắc cũng không đơn thuần là tới canh đêm, chắc là tiếng ho mà chúng tôi nói đó, khiến lão chú ý!

Chỗ mà con cóc kia chạy qua không hề xa, cũng chỉ có mấy phút, là chúng tôi đã nhìn thấy ngao sói.

Chỗ này đã là vị trí chân núi của ngọn núi đá này rồi, ở đây càng là đá sỏi lởm chởm.

Ngao sói nằm bò ở giữa một đống đá lạ dáng vẻ kinh khủng, cái đầu to đùng của nó rúc vào bên trong một cái hang.

Cái hang đó nằm ở phía dưới đống đá, vừa hay bên trên lại bị một tảng đá che khuất.

Từ góc độ này nhìn qua, giống như ngao sói không có đầu vậy.

“Tiểu Hắc.” Tôi vội vàng gọi một tiếng.

Ngao sói lúc này mới ngẩng đầu lên, nó hướng về phía chúng tôi sủa một tiếng, rồi lại nằm bò xuống nhìn.

Tôi và Trần mù vội vàng đi xuống.

Cái đầu ngao sói đúng thật là đang rúc vào bên trong một cái hang.

Cái hang này không lớn, khoảng tầm vừa vặn một người có thể trườn vào bên trong.

Cửa của cái hang này rất kín đáo, lại ở cái nơi quanh năm không thấy bóng người như chỗ này, khả năng bị phát hiện gần như là bằng không.

Chúng tôi đến gần phía trước, ngao sói mới nhích bỏ cái đầu ra, dùng móng cào mạnh xuống đất.

“Chú Trần... Con cóc đó chui vào trong rồi?”

Trần mù chằm chằm nhìn cái cửa hang kia, rồi đột ngột nói: “Chú vào trong thăm xem.”

Tôi do dự một chút, lần này thì lo lắng thật.

Thạch sơn vốn là nơi tích oán, trong núi này lại có hang, trong hang không thể nào tồn tại sinh khí gì cả, thứ có thể tồn tại chỉ có oán khí và sát khí, tùy tiện vào trong, không cẩn thận là sẽ xảy ra chuyện.

Mắt Trần mù vốn đã chẳng khác gì mù, chỉ có thể nhìn thấy một số hình bóng mơ hồ, ở thời điểm đêm khuya thế này, trong hang càng chẳng có ánh sáng, lão đúng là hoàn toàn sẽ chẳng khác tý nào so với người mù.

“Chú Trần, cháu thấy hay là đừng vào trong nữa... Chúng ta tới đây, vốn dĩ cũng chỉ là nghỉ ngơi giữa đường, đây hoặc giả cũng là trùng hợp, cho dù là kẻ đó muốn chúng ta giúp đỡ gì đó, thì chúng ta bây giờ đúng thật là cũng chẳng giúp được, đợi lúc nào quay về rồi xử lý sau?”

Tôi còn chưa nói hết, lão đã ngắt lời tôi.

“Chú có trực giác, việc này không đơn giản, có liên quan đến đạo sĩ trừ tà chính phái nhà họ Liễu, có liên quan đến Dương Hạ Nguyên, hai đứa nhóc người tộc Khương kia gan to mà kỹ tính, Thập Lục mày tin lời chú Trần, để chú Trần đi xem xem, hoặc là sẽ có phát hiện gì đó.”

Giọng điệu của Trần mù rất kiên quyết, thần sắc cũng cực kỳ chắc chắn.

Tôi cũng cắn răng, thôi thì không do dự nữa.

“Được, vậy chú Trần để cháu vào xem, những chỗ khác cháu không giỏi, cũng chỉ có thể nhìn rõ ở trong có gì thôi.”

Con ngươi màu xám trắng của Trần mù chằm chằm nhìn tôi, mấy giây sau, lão gật gật đầu, cũng bảo với tôi không cần quá lo lắng, Vật tính thông linh, dựa vào kinh nghiệm của lão mà nói, thì sẽ chẳng có nguy hiểm gì đâu.

Tôi gật gật đầu, mò lấy điện thoại ra, sau đó từ cửa hang chui vào trong...
Bạn cần đăng nhập để bình luận