Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 438: CHUYỆN PHẢI DẸP, GAI PHẢI NHỔ!

Dương Hưng giận đến bật cười: “Hối hận?”

Hắn giơ tay ra định túm lấy cổ áo tôi, đồng thời cũng kêu Đường Đức đừng có đứng ngây ra như thế, gọi hết người lại đây!

Tốc độ của tôi cực nhanh, trực tiếp rút luôn gậy khóc tang ở thắt lưng ra, bốp một phát liền quật lên mu bàn tay của Dương Hưng.

Một tiếng kêu giòn giã vang lên, còn kèm với cả một tiếng hét thảm thiết của Dương Hưng.

Tuy tôi không ra đòn độc, chỉ dùng ba phần lực, nhưng cây gậy khóc tang này là vật làm bằng Lôi kích mộc có thể kinh hồn.

Cộng thêm cách đánh hiểm hóc có thể đánh vỡ cốt tướng người khác do Trần mù truyền thụ, trong chớp mắt trên mu bàn tay của Dương Hưng đã xuất hiện một vết máu.

Trên trán hắn cũng đầy mồ hôi, bịch bịch lùi ra sau tận mấy bước, càng vô cùng kinh sợ: “Mày dám động tay với tao!”

Gân xanh trên trán Dương Hưng đều nổi gồ, gầm lên một tiếng với Đường Đức: “Đường Đức, ông mù hay điếc thế! Còn không gọi người ra!”

Vẻ khó xử trên mặt Đường Đức chuyển thành vẻ xin lỗi, nhưng không hề làm theo lời Dương Hưng.

Dương Hưng trợn mắt chằm chằm nhìn gã, nói: “Ông đợi đấy, đợi ông nội tôi về rồi, ông sẽ biết, hôm nay ông đứng nhầm phe rồi!”

Tôi bước lên trước một bước, lạnh lùng nhìn Dương Hưng.

Vẻ khệnh khạng của Dương Hưng, bị một gậy này của tôi đánh tan đi không ít, hắn lại lùi ra sau hai bước nữa.

Nhưng vẻ uy hiếp trong mắt hắn vẫn chẳng hề giảm bớt: “La Thập Lục, hôm nay mày đi được, nhưng sau này mày sẽ phải trả giá!”

Rõ ràng, bây giờ Dương Hưng không dám chặn đường tôi nữa. Tôi lắc lắc đầu, trong mắt cũng có vài phần thương hại.

“Dương Hưng, thực ra mày rất đáng thương.”

“Mày có thể sống được đến ngày hôm nay, đã hoàn toàn là do dựa vào vận may rồi, đúng thật chẳng dễ dàng gì.”

“Nhìn như mày có tiền có thế, nhưng trên thực tế hai mắt mày bị bịt kín, chẳng biết gì cả.”

Đường Đức trầm giọng gọi mấy chân sai vặt kia đưa tôi ra ngoài.

Tiếp đấy gã cũng đến bên cạnh tôi, có chút nịnh nọt nói: “La tiên sinh, Hưng thiếu gia không biết phong thủy, Dương trường chủ cũng coi như chiều hư cậu ta rồi, những chuyện này đều là chuyện riêng của nhà họ Dương, tôi biết cách xử lý, cậu không cần thiết phải xung đột thêm với Hưng thiếu gia.”

Tôi rất rõ, Đường Đức cũng không muốn tin Dương Hạ Nguyên đã chết lộ ra ngoài ngay lúc này.

Bọn họ muốn ổn định tiếp quản đạo trường, chắc cũng có việc khác cần làm.

Tôi cho Dương Hưng một bài học khiến hắn không dám chặn đường, như thế cũng đã đủ rồi.

Cũng giống như những gì hắn nói, chúng tôi không phải là người trên cùng một con đường, thực tế vốn cũng là vậy.

Cho dù biết thân phận của hắn, biết hắn có liên quan đến Cố Nhược Lâm, tôi cũng vẫn không muốn có thêm giao tiếp gì với hắn cả.

Đoàn người chúng tôi ra khỏi đạo trường phong thủy, ánh mắt của Dương Hưng, khiến người ta cảm giác như có dao kề sau lưng.

Chỉ là hắn đến thuật phong thủy cũng chẳng biết, căn bản không gây uy hiếp gì cho chúng tôi được.

Lưu Văn Tam tặc lưỡi nói một câu: “Thập Lục, gậy này đúng là hả dạ, sao mày không vụt vào mặt ấy?”

Tôi: “...”

Trần mù mở miệng nói: “Đánh người không đánh mặt, Thập Lục chung quy vẫn mềm lòng, thêm nữa gậy khóc tang vụt lên đầu là kinh hồn tổn thọ, không cần thiết phải ra đòn độc như thế, dù gì nó cũng coi như người ngoài nghề, khó tránh được việc mù tịt.”

Cùng với lời đối thoại của hai lão, tôi rõ ràng cảm nhận được ánh mắt phía sau càng tràn ngập sự tức giận.

Đối với tôi mà nói, thì chẳng có tâm tư gì để nghĩ chuyện của Dương Hưng cả.

Tôi bây giờ chỉ muốn đưa bà nội về nhà, rồi đi an táng bố và ông nội tôi thôi.

Những ngày này bà nội chịu khổ nạn quá nhiều rồi, ngoài ra còn có chuyện núi Kế Nương cũng đang đợi tôi đi giải quyết.

Chẳng đợi bao lâu, xe của Phùng Khuất đã đỗ bên ngoài đạo trường.

Hắn và Phùng Bảo xuống xe, mặt mày hớn hở tới chào hỏi chúng tôi.

Chiếc xe này chẳng có cách nào đặt quan tài, chúng tôi lại đều không ngại xác chết, vậy nên liền trực tiếp mời ông nội và bố tôi ra ngoài, đặt ở hàng ghế sau.

Những người khác lên xe, cuối cùng tôi ngồi lên ghế lái phụ.

Trước lúc lái xe đi, tôi vẫn vô thức ngoảnh đầu nhìn một cái.

Dương Hưng đã sắp đi tới cổng rồi, hắn cứ thế chằm chằm nhìn tôi.

Tôi đột nhiên phát hiện, nhân trung của hắn vọt lên luồng khí xanh, vị trí tai, mũi, miệng đều có chút đen đi.

Tôi không khỏi có chút kinh hãi, Dương Hưng không phải là sắp có chuyện đấy chứ?

Động cơ khởi động, xe đi thẳng lên trước, Dương Hưng rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Đại khái lái đi được mấy phút, Phùng Khuất mới hỏi tôi, có còn cần làm gì ở Trần Thương nữa không? Hay là về thẳng Nội Dương luôn?

Tôi im lặng giây lát, rồi gật gật đầu nói: “Về Nội Dương.”

Phùng Bảo thì đang bắt chuyện với Lưu Văn Tam, đại khái là hỏi mấy ngày hôm nay, chúng tôi đã thấy gì gặp gì.

Lưu Văn Tam kể lể sinh động một hồi, khiến hai người Phùng Bảo Phùng Khuất nghe mà liên tục kinh ngạc mắt tròn mắt dẹt.

Cuối cùng sau khi lão kể xong, lại cười hề hề nói: “Có câu nói rất hay, ác có ác báo, thiện có thiện báo, không phải không báo, mà là chưa tới lúc.”

“Bảy trăm hài cốt trong từ đường bên sông Dương ấy, năm đó bị Dương Hạ Nguyên hại chết, bây giờ Dương Hạ Nguyên vĩnh viễn ở lại trong quần thể núi Nam Sơn, cũng coi như là tự nếm trái đắng. Thập Lục, đợi về rồi mày vẫn đi với chú một chuyến qua từ đường sông Dương, chúng ta cũng cần tế bái bọn họ một bận.”

Tôi trả lời được.

Lúc này, Phùng Khuất lại đột nhiên nhìn Phùng Bảo qua kính chiếu hậu, đưa mắt ra hiệu một cái.

Phùng Bảo lưỡng lự một chút, rồi mới nói: “La tiên sinh, mấy ngày hôm nay, chúng tôi cũng nghe ngóng được một số chuyện liên quan đến Dương Hạ Nguyên, trong đó có một số có liên quan đến nhà họ Cố... Cũng coi như có liên quan đến cậu, cậu có muốn nghe không?”

Trần mù lại đột ngột nói một câu: “Thập Lục không nghe.”

Câu này Trần mù nói quá nhanh.

Kỳ thực giây phút Phùng Bảo mở miệng, cũng đã cho tôi chút suy đoán rồi.

Vốn dĩ trong lòng tôi còn do dự, nhưng Trần mù đã nói thế rồi, thì tôi cũng chẳng phản đối.

Lưu Văn Tam ngược lại nói một câu: “Nghe, tại sao lại không nghe?”

Trần mù nhíu mày một cái, nói luôn: “Lưu Văn Tam, mày đừng làm loạn tâm tư Thập Lục. Huống hồ thời gian dài như vậy rồi, mày lẽ nào không nhìn ra gì sao? Ban đầu tao đã nói rất nhiều rồi, nếu không phải tại mày xúi giục, thì Thập Lục cũng chẳng đến mức đau khổ như thế.”

Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc, bập bập rít một hơi, giọng nói khàn đi không ít.

“Lão mù, ý tôi không phải là như ông nghĩ, Thập Lục hôm nay cũng có thể không nghe chuyện này của nhà họ Cố.”

“Nhưng như thế nó sẽ cứ mãi là một cái gai, Thập Lục có thể giả vờ không thấy, nhưng nó vẫn luôn ở đó, gai phải nhổ, chuyện phải dẹp.”

“Nói cho cùng, chuyện này cũng là chuyện của bản thân Thập Lục.”

“Tôi đã biết mình nhìn nhầm người từ lâu rồi, tuy mắt ông kém, nhưng tâm tư nhìn người thì rõ hơn. Tuy nhiên chúng ta cũng không thể can thiệp quá nhiều được.”

Từ trong kính chiếu hậu, Lưu Văn Tam cũng nhìn sâu tôi một cái.

Tôi hít sâu một hơi, cũng đã hiểu ý tứ của Lưu Văn Tam, trầm giọng mở miệng: “Phùng Bảo, anh nói đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận