Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 445: MẤT TÍCH

Giây phút ý nghĩ này xuất hiện, liền khiến tôi vô cùng kinh hãi.

Nhưng tướng mặt của cô ta, đích thực là tướng người chết.

Tính cách cũng thay đổi quá nhiều so với ban nãy, đặc biệt là âm thầm xuất hiện ở bên ngoài gian chính không một tiếng động, chúng tôi căn bản chẳng phát hiện tý nào.

Thương Tượng đột nhiên cũng đi đến bên cạnh Miêu Tĩnh, anh ta chằm chằm nhìn tôi mấy giây, rồi nói: “La tiên sinh, thôi cứ mời các cậu về đi đã.”

“Chuyện hôm nay, nể mặt nhà họ Phùng, cứ thế bỏ qua luôn đi, chuyện la bàn mời cậu tìm người khác.”

Mặt tôi cũng biến sắc, không ngờ Thương Tượng lại thẳng thừng như thế.

Tôi đang định mở miệng giải thích.

Thì Thương Tượng đã lập tức không cho tôi cơ hội nói, trực tiếp nói luôn hai chữ mời về.

Cũng vừa hay lúc này, cổng nhà anh ta lại bị đẩy mở.

Người bước vào trong, hóa ra lại là gã anh họ vừa rời đi ban nãy của Miêu Tĩnh.

Gã đàn ông trung niên ba mươi tuổi mà lại có con mắt ba lòng trắng, giữa đêm tối cái tướng mặt này cũng khá rợn người.

“Em rể, tôi vẫn đứng đợi ở cổng chưa đi đây này, làm sao, trong nhà có chuyện rồi à?” Ánh mắt gã đàn ông này lượn lờ, trên mặt cũng tràn ngập vẻ u ám, và còn có chút vẻ tàn độc.

“Anh họ, anh chưa đi càng tốt, thằng này ăn vạ nhà em, nói mấy câu khiến người ta buồn nôn, nó còn vu khống em ngoại tình, đứa bé là con người khác trước mặt lão Thương!” Miêu Tĩnh giơ ngón tay chỉ thẳng mặt tôi.

Lập tức, gã đàn ông này liền trở nên đầy ác ý, tay cũng rút thắt lưng da ra.

Thương Tượng lạnh lùng nhìn tôi, lại nói một câu mời cậu về cho, đừng gây sự quá khó coi.

Phùng Khuất đứng chắn luôn trước mặt tôi, giọng của hắn cũng lạnh lại không ít: “Cái gì mà khó coi với dễ coi, thử động đến La tiên sinh xem?” Hắn còn định tiếp tục nói, thì tôi ngắt lời hắn, bảo hắn không cần nói nữa.

Trực tiếp quay người đi thẳng ra ngoài.

Phùng Khuất đi sát theo sau tôi.

Rất nhanh, chúng tôi đã rời khỏi cổng nhà Thương Tượng.

Sau lưng rầm một tiếng, cổng bị đóng chặt lại luôn.

Giọng Phùng Khuất rõ ràng bất bình, nói La tiên sinh ban nãy sao cậu lại ngăn tôi? Lão Thương Tượng này rõ ràng đầu óc có vấn đề rồi, vợ lão nói gì là nghe nấy.

Đến hắn cũng nhìn ra, cô ả Miêu Tĩnh này có chút bất thường.

Tôi lắc lắc đầu, nói tính cách người này rất cứng đầu, anh ta rõ ràng cũng rất tin tưởng vợ mình.

Trong tình huống kiểu này, chúng tôi ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, cộng thêm việc anh họ Miêu Tĩnh chưa rời đi, gây sự làm ầm lên ở nhà người khác, chẳng có chút ích lợi nào.

Phùng Khuất cũng mất tự nhiên hỏi, thế bây giờ làm thế nào, la bàn nhái không làm nữa à?

Tôi im lặng một lát, hơi nheo mắt lại nhìn cổng nhà Thương Tượng một cái, nói: “Anh ta sẽ tới tìm tôi thôi.” Phùng Khuất ngạc nhiên, hỏi tôi tại sao?

Tôi ra hiệu cho hắn mở cửa xe trước.

Hai người chúng tôi lên xe xong, tôi cũng không giấu Phùng Khuất, nói thẳng luôn: “Nhìn tướng mặt của Miêu Tĩnh, chắc là đã chết rồi, tính cách của cô ta cũng trở nên rất quái gở, anh họ cô ta tuyệt đối có vấn đề.”

“Thương Tượng nhất thời không phát hiện nổi cũng bình thường, nếu như ban nãy tôi nói ra, thì sẽ thành đã nát rồi còn đập cho nát thêm, không cần thiết phải làm như thế, nói không chừng anh ta còn chẳng tin tôi.”

Mặt Phùng Khuất lại biến sắc, bất an nói: “Chết rồi? Vừa nãy lúc chúng ta tới còn bình thường mà, cô ta chỉ tiễn người đi... quay về liền...”

Nói đến đây, Phùng Khuất liền im mồm không nói nữa.

Hắn lái xe quay về nhà họ Phùng, trên đường tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cũng có vài phần không tự nhiên.

Miêu Tĩnh là tướng người chết không sai, chủ yếu là trong bụng cô ta còn có một đứa bé, sau khi chết lập tức thành bộ dạng đó, trên người Dư Sơn tôi từng gặp chuyện này một lần.

Đây e là xác sống...

Xác sống vẫn còn một hơi thở, bắt phải giải thích, thì làm sao giải thích rõ ra được?

Tôi mà định ra tay thật, khiến cô ta tắt thở, thì theo Thương Tượng thấy, chẳng phải sẽ thành tôi giết người sao?

Cũng chỉ có thể đợi Thương Tượng tự mình phát hiện ra vấn đề thôi.

Khoảng tầm hơn nửa tiếng sau, về đến cổng nhà họ Phùng.

Tôi mở điện thoại ra xem, Từ Thi Vũ vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Đến giờ là đã qua tận mấy tiếng đồng hồ rồi, tôi không khỏi có đôi chút lo âu.

Đứng ở cổng nhà họ Phùng, tôi lại gọi một cuộc điện thoại.

Cuộc điện thoại này, vẫn chẳng có người nghe máy...

Cái cảm giác sợ hãi trong lòng, nhiều đến mức có chút bất thường.

Phùng Khuất nhìn ra vẻ không bình thường của tôi, hỏi tôi làm sao thế? Hay Từ Thi Vũ vẫn không nghe điện thoại?

Chiều hôm nay lúc trên xe, hắn cũng biết tôi từng gọi điện thoại.

Tôi gật gật đầu.

Phùng Khuất do dự một chút rồi nói: “Hay là tôi gọi qua bên Cục bọn họ hỏi thử xem? Việc này khá bất thường, không nghe điện thoại thì cũng trả lời tin nhắn chứ. Xem xem có phải phát sinh vụ án khẩn cấp gì khiến Từ tiểu thư bận phá án, không có thời gian xem điện thoại không.”

“Nhỡ có tình huống đặc thù, thì cũng biết mà phản ứng.”

Đề nghị này của Phùng Khuất, tôi vừa nãy cũng có nghĩ tới, nên không từ chối, liền bảo hắn liên hệ thử xem, tôi không có phương thức liên lạc của bên Cục bọn họ.

Lập tức, Phùng Khuất đứng cạnh tôi lấy điện thoại ra, bấm gọi một số điện thoại.

Đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy.

Phùng Khuất nói luôn mục đích, hỏi về Từ Thi Vũ.

Nói thật, tôi vẫn rất sợ hãi, có một thứ cảm giác căng thẳng không miêu tả được.

Sắc mặt của Phùng Khuất rõ ràng cũng có sự thay đổi.

Rất nhanh, hắn đã cúp điện thoại, mất tự nhiên nói: “La tiên sinh... Sợ là có chút bất thường...”

Tim tôi đập thình thịch, bảo Phùng Khuất nói thẳng ra, đã phát sinh chuyện gì rồi?

Do dự một chút, Phùng Khuất nói: “Bọn họ bảo, Từ Thi Vũ đã một thời gian không qua bên Cục, khoảng tầm... gần một tuần rồi thì phải?”

“Hôm đầu tiên cô ta không tới, có gửi tin nhắn xin nghỉ phép, sau đó thì chẳng liên lạc được nữa.”

Đầu mày tôi nhíu chặt lại.

Trực giác thôi thúc tôi bảo Phùng Khuất lại gọi một cuộc điện thoại nữa, hỏi địa chỉ nhà của Từ Thi Vũ, tôi đi qua xem xem.

Phùng Khuất cũng hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, hắn lại đi xin địa chỉ.

Được cái tôi và Từ Thi Vũ từng nói chuyện với bên Cục, cộng thêm địa vị của nhà họ Phùng, cùng với việc bọn họ biết quan hệ giữa tôi và Từ Thi Vũ, nên việc lấy địa chỉ cũng không gặp trở ngại gì.

Lúc này thời gian đã sắp đến mười giờ rồi.

Bầu trời đêm toát ra thứ cảm giác lạnh lẽo chết chóc.

Phùng Khuất lại lái xe, lúc tới phía dưới nhà Từ Thi Vũ, đã tốn một thời gian khá dài.

Khoảng gần đến mười một giờ rồi, nửa đêm giờ tý.

Chỗ Từ Thi Vũ ở, là một khu chung cư cũ, cổng chính còn là loại cửa sắt, ánh đèn phòng bảo vệ sáng mờ.

Chúng tôi vào trong còn phải tốn không ít công sức, nào là đăng ký, nào là khai báo địa chỉ chỗ ở của Từ Thi Vũ.

Ông cụ bảo vệ còn quan sát chi tiết chúng tôi, giống như vẫn còn nghi ngờ vậy.

Vào trong tòa nhà, lên cầu thang, mãi cho tới khi đến cửa nhà Từ Thi Vũ ở tầng sáu, tôi đều dùng tốc độ nhanh nhất, gần như chẳng tốn bao nhiêu thời gian.

Giơ tay lên, tôi gõ gõ cửa, nhịp tim đập nhanh hơn không ít.

Trong hành lang quá yên tĩnh, cánh mũi còn ngửi thấy mùi mốc, tôi có thể nghe rõ tiếng tim đập và hơi thở của mình.

Không chút động tĩnh, mà bên cạnh tôi lại có thêm một người đàn bà.

Phùng Khuất rõ ràng bị dọa không hề nhẹ.

Tôi như nghẹt thở, người xuất hiện bên cạnh tôi, chẳng phải chính là mẹ tôi sao?

Khuôn mặt mẹ hóa ra cũng có chút vẻ lạnh lẽo chết chóc, giơ tay lên liền đẩy cửa phòng ra.

Cạch một tiếng, cánh cửa phát ra âm thanh do không chịu nổi sức nặng, liền bị đẩy mở luôn...

Ánh sáng trong phòng rất tối, ánh trăng chiếu vào trong, miễn cưỡng có thể nhìn thấy đồ vật.

Tôi hạ thấp giọng, gọi một tiếng Từ Thi Vũ?

Trong phòng đã hình thành tiếng vọng, rõ ràng là chẳng có người ở nhà...

Mẹ tôi bước đên bên cạnh bàn trà.

Giơ tay ra cầm một thứ đồ lên.

Tôi cũng nhanh chân bước qua, mới nhìn thấy, đó là một cái lược...
Bạn cần đăng nhập để bình luận