Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 467: LẠI NẰM MƠ

Lòng tôi kinh ngạc.

Bọn lão có chuyện gì, mà cần phải giấu tôi?

Tôi vô cùng thắc mắc, có điều cũng không quá kích động, đối với Trần mù và Lưu văn Tam, tôi cũng có đủ sự tin tưởng, liền trực tiếp hỏi ra mồm luôn.

Lưu Văn Tam vừa ra hiệu cho tôi đi về phía dãy nhà bên, rồi mới vừa nói: “Vẫn là có liên quan đến chuyện của mày, cũng có liên quan đến Âm tiên sinh.”

Tôi vốn tưởng là chuyện núi Kế Nương, Âm tiên sinh có biến động gì đó?

Nhưng ánh mắt của Lưu Văn Tam lại lướt qua mái tóc của tôi, thở dài một tiếng: “Âm tiên sinh biết mày tổn thọ, không vui vẻ cho lắm.”

“Lão nói gì mà muốn mày qua mộ Kế Nương, có việc đặc thù phải làm, cần Nhị Ngũ tinh khí dồi dào, mày tổn thọ xong thì Dương thần không đủ, mệnh Đại âm gây ra Âm cốt càng cứng, sẽ hình thành Hữu cốt vô thần. Kỳ thực chú nghe không hiểu, Trần mù nghe cũng chẳng hiểu lắm.”

Ngừng một lát, Lưu Văn Tam mới tiếp tục nói: “Chỗ bọn chú có thể nghe hiểu, đại để chính là ý tứ sau cùng của Âm tiên sinh, lão định về quần thể núi Nam Sơn, lấy Thi đan, bù lại dương thọ cho mày.”

Những lời này lại khiến lòng tôi chấn động mạnh, đột ngột đứng khựng tại chỗ.

Lưu Văn Tam bất lực nói: “Nói thật, chuyện này Trần mù gật đầu, chú cũng đồng ý, mày còn trẻ măng, kiểu gì cũng không thể thành kết cục đoản mệnh được, dương thọ không phải là tiền mà mất rồi thì có thể kiếm lại được.”

“Hơn nữa, chú với Trần mù cũng cứ cho rằng, Âm tiên sinh tìm mày tới mộ Kế Nương có liên quan đến quẻ bói năm đó của Trương Cửu Quái, lão đích thực giúp chúng ta rất nhiều trong chuyến đi quần thể núi Nam Sơn, nhưng tất cả những việc này đều là lợi ích móc nối.”

“Lão cũng sẽ không làm chuyện không nắm chắc được, nên chuyện này đối với mày chẳng có hại gì cả.”

Nhưng tôi nhất thời lại chẳng biết mở miệng như thế nào.

Lưu Văn Tam mới tiếp tục bảo với tôi, Âm tiên sinh đã xuất phát rồi, Thẩm Kế ở lại trong thôn không đi, có thể bảo vệ bà nội cùng với thi hài của bố và ông nội tôi.

Âm tiên sinh đúng thật đề nghị cho Thẩm Kế tới nhà họ Phùng, cùng lắm là an táng bố với ông nội tôi trước dự định, rồi để bà nội tôi ở lại nhà họ Phùng, như vậy cũng có tác dụng bảo vệ, nhưng lão với Trần mù phủ quyết.

Nói đến đây, Lưu Văn Tam lại nhìn tôi một cái thật sâu.

Nhắc tôi rằng, chuyến này Âm tiên sinh chắc chắn sẽ mạo hiểm, nhưng ông ta đã làm như thế rồi, thì đại biểu cho việc lúc đi tới mộ Kế Nương, nếu tôi không ở trạng thái tốt nhất thì sẽ có vấn đề.

Đồng thời, đây cũng là sự coi trọng của Âm tiên sinh đối với tôi, tới lúc đó có muốn không đi tới mộ Kế Nương cũng không được.

Tôi hít sâu một hơi, bảo với Lưu Văn Tam tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý cẩn thận.

Vào đến dãy nhà bên, trước đây Lưu Văn Tam cũng từng ở lại nhà họ Phùng, nên cũng có phòng riêng của lão.

Trước khi đẩy cửa, lão lại quay người ra hỏi tôi một câu, nói Nhị Ngũ tinh khí là cái gì, nghe huyền bí thế?

Tôi trầm ngâm một lát, nói: “Nhị Ngũ tinh khí chính là sinh khí của con người, Càn phụ vào Dương xưng là Thần, Nhị Ngũ phụ Âm thì là Cốt, có Thần có Cốt, bèn có khí thở, đấy chính là một người sống.”

“Nhị Ngũ tinh khí càng dồi dào, khí thở của con người bèn càng mạnh mẽ, Nhị Ngũ tinh khí của trẻ con chưa từng đạt mức khí mạnh át người, qua hai mươi lăm tuổi, Nhị Ngũ tinh khí của người trẻ sẽ giảm sút, đại khái trong khoảng từ mười tám đến hai mươi lăm là lúc tinh khí thần của một người hoàn mỹ nhất.”

Lưu Văn Tam có vẻ nghĩ ngợi, lão gật gật đầu: “Rồi, Thập Lục mày cũng đừng nghĩ nhiều thế, chung quy bản thân mày sẽ phải tới mộ Kế Nương, chuyện này của Âm tiên sinh chẳng có hại gì đối với mày cả.” Nói xong lão bèn đẩy cửa vào trong phòng luôn.

Tôi cũng về lại trong phòng mình, tắm rửa qua loa một chút rồi nằm lên giường.

Nhưng nhất thời, tôi lại chẳng thấy buồn ngủ mấy.

Âm tiên sinh định lấy Thi đan về bù dương thọ cho tôi, cái thứ này là thứ tồn tại mà Dương Hạ Nguyên khao khát đến liều mạng.

Quần thể núi Nam Sơn, Phị Phát Quỷ đã thành núi mộ, bản thân phong thủy đã thay đổi rồi, hoặc giả Âm tiên sinh có nắm chắc được.

Nhưng việc này cũng đại biểu ông ta phải đào xuyên núi mộ, nếu như xác chết của Dương Hạ Nguyên lại thấy ánh mặt trời, thì sẽ ra sao?

Chỉ là chuyện này, tôi lại chẳng có cơ hội ngăn cản nữa.

Mãi chẳng thấy buồn ngủ, tôi lăn qua lăn về chẳng ngủ nổi, trong đầu vô duyên vô cớ lại lởn vởn thông tin của Nhị Ngũ tinh khí.

Lúc cơn buồn ngủ chuẩn bị ập tới, tôi cũng vừa hay nhớ ra, lần đó lúc tìm ra phần mộ của bố mẹ Lý Đức Hiền ở Lý Gia Khẩu, là lần đầu tiên tôi đối mặt với việc tiếp xúc với Nhị Ngũ tinh khí.

Lý Đức Hiền chôn sống bố mẹ, chính là để giữ lại cái hơi Nhị Ngũ tinh khí đó, khiến bố mẹ lão có thể vũ hóa.

Đối với Âm tiên sinh mà nói, ông ta vì sao lại cần tôi phải tràn đầy Nhị Ngũ tinh khí?

Lẽ nào không phải là để tôi dùng thuật phong thủy của Địa tướng Kham dư cùng với Táng ảnh chi pháp, đi sửa phong thủy của mộ Kế Nương, để Kế Nương lại có thời cơ vũ hóa.

Hơn nữa còn phải đối phó với Trương Nhĩ và Mã Bảo Nghĩa sao?

Tôi đột nhiên cảm thấy, chuyện này e rằng không đơn giản như vậy.

Bản thân tôi vẫn cứ cho rằng tới mộ Kế Nương là để làm những việc này, nhưng những việc này lại chẳng liên quan gì đến Nhị Ngũ tinh khí cả.

Âm tiên sinh nhất định còn có chuyện giấu tôi, tôi đúng là bắt buộc phải ngàn vạn lần cẩn thận mới được.

Cơn buồn ngủ ngày càng nhiều lên, bên ngoài trời đã sáng rồi, nhưng tôi thì lại ngủ thiếp đi.

Vừa ngủ say, tôi liền vào trong mơ luôn.

Giấc mơ này rất quen thuộc.

Núi Kế Nương, phía trước căn Âm trạch Kế Nương Phần.

Chín người tùy tùng đó của Kế Nương, đang thổi kèn đối diện với tôi.

Tiếng kèn đám ma vừa to vừa cao vút, chui vào tận sâu trong ý thức tôi.

Lần này ngược lại càng rõ nét hơn so với giấc mơ lần trước, tiếng kèn cũng không chỉ là tạp âm, mà có một cảm giác tiết tấu dị thường.

Tôi cũng chú ý nhìn qua nhìn lại mấy người tùy tùng đó, phát hiện thần sắc bọn họ đều là vẻ hưng phấn, ánh mắt nhìn tôi cũng rất quái dị.

Tất cả những việc này đều không kéo dài quá lâu, cửa chính của căn Âm trạch Kế Nương Phần từ từ mở ra.

Một người đàn bà mũ phượng khăn choàng, đứng ở phía trước cái giá bát quái đó, quay lưng về phía tôi.

Ánh nến đung đưa, hơi thở lả lướt.

Tôi có một thứ cảm giác căng thẳng không sao nén nổi, nhưng cũng có thứ cảm giác khát vọng và hiếu kỳ.

Trong lòng tôi rất rõ, đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Chỉ là giấc mơ này quá đỗi chân thực, chân thực đến mức khiến tôi cảm giác bản thân mình đang ở trên núi Kế Nương.

Đến cả chi tiết cũng đều giống y hệt.

Việc này thôi thúc khiến tôi có một ý nghĩ, tôi muốn nhìn xem Kế Nương thế nào!

Vụt ngẩng đầu lên, nhìn về phía cái đình nghỉ chân ở bên trên vách đá đó.

Kế Nương vẫn đang từ trên cao nhìn xuống tôi.

Tôi cúi đầu nhìn bộ quần áo đại liệm mặc trên người một cái, nhấc chân liền bước về phía trong cổng!

Lần trước, tôi nhìn thấy bộ quần áo đại liệm này liền giật mình tỉnh luôn, bởi vì đây là quần áo của lễ Kế nương cưới chồng.

Nhưng bây giờ thì khác rồi!

Sau khi bước vào trong cổng chính xong, tôi liền đi thẳng về phía lối đi ở bên cạnh đại điện.

Ký ức rất rõ nét, tôi biết phòng của Kế Nương là phòng nào, đại khái vị trí lên trên thang treo, cũng ở trong căn phòng đó.

Vừa bước vào trong lối đi, thì đột nhiên chuông gió lại kêu leng keng lên, một giọng đàn bà trong trẻo vọng lại.

“Dừng bước!”

Giọng nói này chẳng phải chính là Thẩm Kế sao?!

Người đàn bà đứng phía trước cái giá bát quái cũng ngoảnh đầu lại, cô ta hóa ra chính là Thẩm Kế!

Đôi mắt lạnh lùng chằm chằm nhìn tôi, cô ta lại nói: “Chưa từng hành lễ, không được gặp Kế Nương!”

Tôi căn bản không thèm đếm xỉa đến cô ta, nhanh chân bước vào trong lối đi, tốc độ nhanh như bay.

Chỉ mấy phút, tôi đã đến phòng của Kế Nương.

Quả nhiên, chính giữa căn phòng này có thêm một cái thang thả xuống, không chút do dự, tôi liền thuận theo cái thang mà leo lên trên luôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận