Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 490: KHÔI TINH KHOÁ XÁC

Cũng chính vào lúc này, lão Lý Lão Quan đó đột ngột rút ra một con dao găm sắc nhọn, thần sắc lão ta đờ đẫn, giây tiếp theo lại là một nhát rạch về phía cổ mình.

Cảnh tượng này phát sinh quá đột ngột, quá nhanh chóng, tôi căn bản không có thời gian ngăn cản.

Đồng thời tôi cũng căn bản không ngăn cản nổi... Rất rõ ràng Lý Lão Quan đã không tự làm chủ được bản thân, chứ nếu không, dựa vào sự chán ghét của lão ta đối với Lý Đức Hiền, làm sao lại có thể đến đây kéo quan tài được?

Da thịt đứt lìa, một dòng máu đỏ tươi bắn phụt ra ngoài, Lý Lão Quan vụt chồm lên bên trên cỗ quan tài có xác thanh thi.

Thân người lão ta không ngừng co giật, máu càng chảy không ngừng, cả khuôn mặt nhanh chóng trở nên xám xịt, con mắt trợn to đến cực điểm, cũng vô cùng hung hãn.

Bên trong quan tài đột ngột phát ra từng đợt tiếng ken két khó nghe, giống như là tiếng móng tay đang cào vậy.

Lại là rầm một tiếng vang lên, nắp quan tài lại trực tiếp bị bắn thẳng lên.

Lý Lão Quan vốn nằm bò trên đầu quan tài, xác chết của lão ta bị hất bay ra trước tiên! Trực tiếp đập thẳng về phía tôi và Trần mù.

“Chú Trần, cẩn thận!”

Tôi nhanh chóng tránh ra, Trần mù nghe âm thanh phân biệt vị trí, cũng nhanh chóng né sáng một bên.

Kết quả ngay tiếp sau bèn là nắp quan tài bị hất bay!

Nắp quan tài đá vôi vô cùng nặng nề, có điều lại không đập vào tôi và Trần mù! Mà bị hất văng lên, tiếp đấy sau khi rơi xuống thì cắm thẳng vào trong mặt đất.

Trên mặt đất đã tràn ngập máu tươi bắn ra từ Lý Lão Quan, tôi và Trần mù cũng bị tách nhau ra.

Tim tôi đã sắp nhảy từ cổ họng ra ngoài rồi.

Còn trong cỗ quan tài đá vôi đó, một cái xác nữ đã đứng dựng dậy không một tiếng động.

Nó khoác một bộ áo liệm đỏ tươi như máu, mái tóc xõa sau gáy, khuôn mặt non nớt mọc đây lông nhung màu xanh đỏ đan xen.

Một đôi con ngươi trống rỗng, đang chằm chằm nhìn tôi.

Nó nhiều nhất mười sáu mười bảy tuổi, chẳng phải chính là Tiểu Niếp sao?!

Toàn thân trên dưới đều như bị nó nhìn thấu, tôi không khỏi lông tóc dựng đứng, da đầu tê rần.

Tiểu Niếp cũng chẳng có động tác gì khác, nhưng vô cớ bên tai tôi lại nổ ầm ầm, giống như nghe thấy tiếng đàn bà đang cười, và còn cả tiếng trẻ con đang khóc.

Rồi đột ngột lại là rầm một tiếng, tôi không dám ngoảnh thẳng đầu lại, bởi vì tôi lo lắng không canh chừng Tiểu Niếp thì con bé sẽ động thủ luôn, tôi sợ là sẽ phải bỏ mạng,

Khóe mắt liếc sang phía âm thanh truyền lại, cũng chính là vị trí Lý Đức Hiền đang đứng, lão đã biến mất không thấy đâu nữa.

Lờ mờ có thể nhìn thấy, cỗ quan tài dát vàng trong gian chính kia, nắp quan tài hình như đã bị đậy lại.

Tất cả những việc này đều diễn ra trong nháy mắt, Trần mù đột ngột phủ phục tiến lên trước, trực tiếp ép lại gần Tiểu Niếp ở cổng nhà, lão một tay cầm gậy khóc tang, tay kia thì là xẻng sắt móc xác.

Tôi cũng không dừng lại, tiên hạ thủ vi cường, đợi Tiểu Niếp ra tay rồi, thì chúng tôi chưa chắc đã chống đỡ được!

Nắm chặt cây gậy khóc tang đó của mình, đồng thời tay kia móc ra một chiếc la bàn nhái.

Phải khống chế Tiểu Niếp lại trước, rồi mới có cơ hội có thể dùng Sát thuật!

Đột nhiên, Trần mù xông đến trước mặt Tiểu Niếp, một gậy thẳng mặt đập xuống.

Thân người Tiểu Niếp cứng ngắc, đờ đẫn nhấc tay lên, mà lại chặn được gậy của Trần mù.

Xèo xèo một tiếng, khói trắng bốc lên, nhưng con bé không hề bị thương chút nào, ngược lại là cây gậy khóc tang kia, nửa đoạn trước lại đã trực tiếp trở nên đen xì như than luôn.

Động tác của Trần mù càng nhanh hơn, xẻng sắt lập tức đi móc thẳng cổ của Tiểu Niếp, tay còn lại của Tiểu Niếp cũng đờ đẫn dựng lên, tuy nhìn có vẻ chậm chạp, nhưng cũng vừa vặn chặn đứng xẻng sắt.

Giây tiếp theo Trần mù lại nhảy vọt lên trên, vững vàng ngồi hướng xuống dưới bả vai con bé.

Hóa ra là chiêu thức Khôi Tinh Điểm Đấu mà lão quen dùng, chuyên khắc xác sát!

Cùng lúc này, gậy khóc tang và xẻng sắt trong tay lão, cũng móc mạnh một phát ra sau, lại vừa vặn hình thành một hình chữ thập, móc chặt lấy hai vai của Tiểu Niếp.

Đồng thời hai tay của Trần mù cũng không động đậy được, phải ấn lấy gậy khóc tang và xẻng sắt.

Nhưng như thế này, lại cho tôi một cơ hội trời cho!

Giây tiếp theo tôi cũng tới gần trước mặt Tiểu Niếp, gậy khóc tang còn chưa dùng đến, la bàn nhái đã đập luôn lên trên đỉnh đầu Tiểu Niếp.

Bốp một tiếng khẽ vang lên, la bàn nhái bị hút chặt vào.

Lông nhung màu xanh đỏ trên mặt Tiểu Niếp, dường như đều đang hơi tiêu đi.

“Diệt bỏ nó!” Trần mù nói rất nhanh, nhưng lão vẫn không hề buông tay.

So với tôi, tính cảnh giác của Trần mù càng mạnh mẽ hơn.

Hơi thở của tôi cũng gần như ngưng lại, không dám ngừng lại, mà trực tiếp mò lấy chai nước khoáng luôn.

Nhưng còn chưa đợi tôi lấy ra, cũng chính trong chớp mắt như thế, mà la bàn nhái trên đỉnh đầu Tiểu Niếp đã vỡ nát thành từng mảnh!

Con bé bất thình lình ngã thẳng ra trước, nhưng trong cú ngã này, sức lực lại mạnh đến kinh người, Trần mù bị con bé hất mạnh ra ngoài, đập về phía người tôi.

Rầm một tiếng, tôi và Trần mù giống hệt như quả bầu, hai người đều lăn ra ngoài bảy tám mét.

Tôi cảm giác xương cốt toàn thân đều bị ngã gãy hết cả, vô cùng đau đớn.

Khó khăn định bò từ dưới đất dậy, nhưng phát hiện chẳng biết từ lúc nào, lão Lý Lão Quan tự rạch cổ mình đó, đã đứng ở phía sau lưng Trần mù rồi.

Lúc này Trần mù đang định bò dậy.

Lão chịu lực mạnh nhất, ngã nặng nhất, trên đầu đã có vết rách chảy máu, mép cũng đang rỉ máu.

Trong tay Lý Lão Quan nắm một con dao găm sắc nhọn, đâm mạnh về phía sau gáy của Trần mù!

Tôi lập tức thất kinh, hét lên một tiếng: “Chú Trần cẩn thận!”

Phản ứng của Trần mù cũng rất nhanh, lão chồm lên trước một phát.

Nhưng Lý Lão Quan lại đạp một phát lên trên thắt lưng lão!

Lập tức, mặt mày Trần mù nhăn nhúm đầy vẻ đau đớn.

Lão căn bản cũng chưa chồm ra ngoài được.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Trần mù có biểu cảm như vậy, có thể tưởng tượng được Lý Lão Quan xuống chân ác cỡ nào.

Vẻ mặt lão ta đờ đẫn ngây dại, mà vẻ mặt mày lại có vài phần giống như Tiểu Niếp vậy, dễ dàng nhận thấy lão ta thế này là đang bị vong khách nhập rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận