Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 536: NGÀY SAU NHẤT ĐỊNH BỊ QUẬT MỒ

“Tự cho mình là thông minh, thông thường đều chẳng có kết cục gì tốt đẹp.” Giọng nói của Âm tiên sinh bất thình lình từ sau lưng truyền lại.

“Chết tiệt!” Tôi thầm chửi một câu.

Quá bán là ban nãy lúc xác chết đổ xuống, âm thanh phát ra do tôi quay đầu đập một gậy đó, khiến Âm tiên sinh quay lại.

Tôi không chút do dự, trực tiếp móc dao găm đỡ âm linh ra, vung về phía cây roi dài!

Trong nháy mắt, cây roi dài đã quấn lên trên dao găm.

Đầu mút cây roi còn quét qua mặt tôi, truyền lại từng cơn đau rát.

Một nguồn lực mạnh từ trên cây roi truyền tới, con dao găm bị tuột khỏi tay.

Sau lưng cũng có tiếng xé gió và một thứ áp lực cực lớn.

Tôi vụt quay đầu lại, hét lên một tiếng, gậy khóc tang vung lên đập thẳng xuống.

Quả nhiên, Âm tiên sinh đã ép sát tới sau lưng tôi, ông ta rút roi lại, đồng thời cũng vung nắm đấm về phía tôi.

Một gậy này mắt nhìn đã sắp va vào nắm đấm của ông ta.

Lực của tôi càng mạng hơn, đánh trúng nhất định sẽ khiến năm ngón tay của Âm tiên sinh nát hết!

Phản ứng của Âm tiên sinh cũng rất nhanh, ông ta đột ngột lách người, nắm đấm chuyển thành chưởng, vỗ thẳng về phía mặt tôi.

Một gậy này của tôi vụt lên trên cánh tay ông ta, ông ta hự lên một tiếng, nhưng lại không hề tránh né. Ông ta dùng thương tích của mình, để đổi lấy mạng tôi!

Trong nỗi kinh hoàng sợ hãi, tôi đã nằm ở giai đoạn lực trước vừa dùng hết, lực sau còn chưa lấy.

Bốp! Một bạt tai của Âm tiên sinh đánh chắc nịch lên mặt tôi!

Đầu óc tôi ong lên một phát, cả người suýt nữa thì đơ luôn.

Còn định phản kích, kết quả lại bốp một phát, cây roi dài vụt mạnh trúng cánh tay tôi, cơn đau thấu tim khiến tôi hét lên một tiếng thảm thiết.

Giây tiêp theo, Âm tiên sinh co chân một phát đạp trúng bụng tôi.

Rầm một phát, tôi bị đạp bay ra ngoài năm sáu mét, trong bụng đau quặn vô cùng, lực cú đánh này của Âm tiên sinh quá mạnh, sợ là đạp cho lục phủ ngũ tạng của tôi đều lệch vị trí cả rồi...

Tôi cắn răng từ dưới đất bò dậy.

Một cơn gió từ trên tạt xuống, Âm tiên sinh một phát dẫm lên lưng tôi. Tôi bị ông ta dẫm cho nằm bẹp luôn xuống đất, sức của ông ta mạnh đến kinh người, tôi giống như bị đóng đinh luôn vậy, không chút khả năng phản kháng.

Hai cánh tay chống trên mặt đất, tôi định nâng người dậy, nhưng ngay tiếp đó lại là một roi vụt lên trên cánh tay tôi.

Bốp một tiếng giòn giã, kèm theo cảm giác đau rát nóng bỏng, tôi không khỏi hét thảm thành tiếng.

“Ngoan cố kháng cự, không có tý chút tác dụng gì.” Giọng của Âm tiên sinh vô cùng lạnh lẽo.

Giây tiếp theo, cây roi dài trực tiếp quấn lấy cổ tôi, Âm tiên sinh giật mạnh lên trên một phát!

Tôi lập tức không thể hô hấp, dùng phương thức này thít chặt cổ, càng khiến tôi thấy nghẹt thở hơn so với ban nãy lúc bị kẹp cổ!

Thậm chí tôi cảm giác cổ mình đã sắp bị bẻ gãy rồi.

Tôi không nhìn thấy biểu cảm của mình, nhưng tôi biết, lúc này vẻ mặt tôi chắc chắn rất hung hãn, hai mắt cũng đỏ quạch cực kỳ.

Trong đầu lập tức cũng phát cuồng, tôi dồn hết sức lực còn lại, toàn lực đập đầu một phát về phía trước!

Âm tiên sinh giật cổ tôi, tôi đập đầu ra trước, sức mạnh sản sinh giữa hai bên đủ để khiến tôi đứt đầu mà chết.

Lúc này tôi cũng là máu dồn lên não, không đối phó nổi, giãy giụa không ra, nhưng tôi cũng không thể nào khiến mình trở thành công cụ của Kế Nương, để cho loại người như Âm tiên sinh đạt được mục đích!

Kết quả Âm tiên sinh hình như phát giác ra động tác của tôi, cây roi dài trên cổ cũng trong chớp mắt thả lỏng ra, đầu tôi đập thật mạnh lên trên mặt đất.

Rầm một tiếng, toàn bộ đầu óc tôi đều đang kêu ong ong.

“Mạng mày không phải là của mày, mà là của Kế Nương, bà không muốn mày chết, thì mày không chết nổi.” Giọng nói lạnh nhạt của Âm tiên sinh vang vọng bên tai.

Tôi đã bị đập đến mức thất điên bát đảo, những cơn đau đớn này cũng khiến ý thức tôi trở nên mơ hồ.

Âm tiên sinh vác tôi từ dưới đất lên, đi về phía hướng bên ngoài hành lang...

Tôi cực lực nắm chặt tay, muốn cho Âm tiên sinh một gậy thẳng mặt.

Kết quả hai tay khó khăn lắm mới nắm chặt, nhưng lại trống trơn...

Vừa nãy đánh đấm một hồi, gậy khóc tang đã bị rơi mất từ lâu, cộng thêm việc dao găm đỡ âm linh bị Âm tiên sinh đoạt mất, tôi làm gì còn có binh khí nữa?

Ngược lại cây roi của Âm tiên sinh lại quấn lấy cổ tôi, cảm giác nghẹt thở mãnh liệt lại ập tới.

Lúc tôi sắp bị siết chết, Âm tiên sinh mới hơi hơi nới tay, cho tôi một cơ hội hít thở.

Nhưng ngay tiếp sau đó, lại là cơn nghẹt thở càng mãnh liệt hơn.

Tôi đến cơ hội mở miệng nói cũng chẳng có...

Âm tiên sinh chầm chậm đi về phía trước, đồng thời châm biếm nói: “La Thập Lục, tao đúng là không nhìn ra, bình thường mày chẳng thấy biểu hiện gì, mà ác lên, thì xuống tay với mình cũng ác.”

Môi tôi run rẩy mấp máy một chút, muốn nói, nhưng cảm giác đau đớn và nghẹt thở khiến tôi chỉ phát được tiếng xì xì.

Giọng điệu của Âm tiên sinh từ chỗ châm biếm lại trở nên lạnh nhạt.

“Mệnh mày là như thế, mày nghĩ xem, có mấy người có được cơ duyên như mày thế này? Một người không chút bản lĩnh gì mà lại có được Địa tướng Kham dư, rồi còn cả Táng ảnh quan sơn?”

“Đây là mệnh số định sẵn, mày phải làm bậc thang cho Kế Nương, mày không thoát được!”

Sự mờ mịt trong ý thức tôi đã đỡ hơn chút ít.

Cảm giác đau đớn và nghẹt thở vẫn như cũ, nhưng sức lực cơ thể thì đang dần dần hồi phục. Hiệu quả của Thi đan gần như dồi dào không dứt.

Chỉ có điều chỉ dựa vào thân thủ của tôi, đã không có khả năng là đối thủ của Âm tiên sinh nữa rồi.

“Ông... Đừng có vui mừng... Quá sớm.” Tôi cực lực giãy giụa cử động cổ, thốt ra được câu nói này.

“Ồ? Là La Thập Lục mày vẫn còn phương án dự phòng, hay là lúc tao đi ra ngoài, thằng mù với cả con mụ già bên ngoài kia sẽ cho tao một sự ngạc nhiên? Diệt bỏ sáu người tùy tùng còn lại kia, hay là đánh ngã tất cả xác huyết sát?” Âm tiên sinh dường như nổi hứng lên, ông ta hơi giảm lực tay, cây roi cũng lỏng ra một chút, tôi há mồm thở dốc.

Kỳ thực thời gian cũng chưa được mấy phút, mà thương tích trên người tôi đã tốt hơn lên, cảm giác đau đớn cũng ít đi nhiều.

Chỉ có điều Âm tiên sinh cũng chỉ có tôi mấy giây này để thở, rồi lại kéo chặt cây roi, đồng thời cánh tay đang vác tôi của ông ta, cũng ấn vào trong khe hở giữa khớp xương chỗ thắt lưng tôi.

Tôi chỉ hơi có chút động đậy, là lại không ngừng đau thắt.

“Ngẩng đầu ba thước có thần linh, năm mươi người đi chết này của thôn Kế Nương, Thẩm Kế phải bỏ mạng, xác nam của những năm nay, tuyệt đối không phải tự nhiên vô cớ mà mất mạng chứ?”

Tôi giãy giụa nói xong câu này, cũng không ngừng lại, tiếp tục nói: “Ông coi mạng người như cỏ rác thế này, những đời Âm tiên sinh bao năm nay cũng đều coi mạng người như cỏ rác! Mụ Kế Nương này vì vũ hóa, cũng khiến bao nhiêu người chết theo, cho dù là mụ vũ hóa thành công, thì lông vũ trên người mụ, cũng chắc chắn không phải là màu trắng, mà sẽ bị máu nhuộm đỏ!”

“Thứ vũ hóa cầu là sinh khí, cầu được đại khí vận long mạch phong thủy nuôi dưỡng, mụ đã rơi vào thế bại rồi!”

“Huống hồ, trên đời này đầy người căm ghét sự tàn ác! Đạo sĩ dạng như tên Liễu Dục Chú đó cũng nhất định không chỉ một người, tôi đã nuốt Thi đan, hắn sớm muộn gì cũng sẽ tìm lên trên núi!”

“Kể cả hôm nay ông đạt được mục đích, thì ngày sau Kế Nương nhất định cũng sẽ bị quật mộ!”

“Ngày sau quật mộ?” Âm tiên sinh cười khẩy một tiếng, cũng không nói tiếp nữa, ông ta càng thắt chặt cây roi, lạnh lùng cứ thế đi thẳng ra ngoài.

Cuối cùng, chúng tôi cũng ra khỏi gian phòng bên.

Tôi liên tục quanh quẩn giữa nghẹt thở và còn giữ được nửa hơi, miễn cưỡng mở mắt ra, còn có thể nhìn thấy Trần mù và bà cụ Hà đã lưng áp lưng đứng cùng một chỗ.

Đám tùy tùng kia còn lại ba tên, ba tên còn lại đã ngã xuống.

Bà cụ Hà nhìn sang phía chúng tôi bên này, trên khuôn mặt nhăn nheo lập tức kinh hãi và run lên từng đợt.

Âm tiên sinh vô cùng lạnh lùng mở miệng nói: “Bó tay chịu trói, nếu không tao chặt bỏ một cánh tay của La Thập Lục, bậc thang, chỉ cần còn một hơi thở là đủ.”



[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm ơn ‘Hỏa tiễn xông bảng’ của Không Hay Không Đọc, cảm ơn ‘Pháo hoa bạo chương’ của Diêu Càn Khôn.

Cảm ơn ‘Hỏa tiễn xông bảng’ của An Đệ, cảm ơn ‘Pháo hoa bạo chương’ của Thập Ức.

Chương mới hôm nay kết thúc rồi.

Trước mắt tôi mỗi ngày đăng ba chương, đại khái cần mất sáu đến bảy tiếng đồng hồ, lúc mới bắt đầu viết thì không tốn thời gian dài như vậy.

Sáu bảy tiếng này còn không được rời máy tính, giữa quá trình cũng không được nghỉ ngơi.

Mấy ngày dạo gần đây không có bạo chương, thực sự là lực bất tòng tâm... Bởi vì nếu thêm nữa, thì sẽ khô không khốc chẳng còn chất lượng gì nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận