Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 551: ĐƠN ĐỘC NÓI CHUYỆN

Tôi hơi nheo mắt lại, suy đoán đại khái trong đầu, Thẩm Kế thế này là đến đòi sách luôn?

“Chú Trần, bà Hà, phiền hai người tránh đi một chút, chú Trương, chú cũng tránh mặt một chút nhé.” Tôi cũng không do dự, trực tiếp mở miệng nói luôn.

Tôi thì cũng chẳng sợ Thẩm Kế sẽ đột ngột ra tay với tôi.

Cô ta không có lý do xuống tay với tôi lúc này, thôn Kế Nương mất đi Âm tiên sinh, cô ta cũng suy yếu thế này, không cần thiết tiếp tục đắc tội tới cùng với tôi, rồi chuốc thêm phiền phức khác cho thôn Kế Nương.

Huống hồ, Táng ảnh quan sơn cũng đang nằm trong tay tôi.

Trần mù và bà cụ Hà vừa nhích người, Trương Nhĩ rõ ràng cũng chuẩn bị đi ra ngoài.

Thì Thẩm Kế lại khẽ mở miệng: “Không nói chuyện ở đây, anh theo tôi qua Chủ Tế Cư.”

Nói rồi, Thẩm Kế bèn đi ra ngoài.

Đầu mày bà cụ Hà hơi nhíu lại, rõ ràng là lộ ra vẻ mặt lo âu.

Tôi do dự một lát, cũng không phải là lo lắng về vấn đề an toàn, mà là đang nghĩ xem có nên cầm theo Táng ảnh quan sơn hay không.

Có điều tôi vẫn dẹp bỏ suy nghĩ này, đi theo Thẩm Kế rời khỏi khu nhà.

Tốc độ của Thẩm Kế không nhanh, lúc hai người chúng tôi tới Chủ Tế Cư, cũng đã tốn mất hơn mười phút.

Chiếc đỉnh đồng trong đại viện vẫn như cũ, trước lúc xuất phát Âm tiên sinh còn thử lấy Thi đan ra cho tôi, tôi vẫn nhớ như in.

“Bà cụ Hà đã nói với tôi rồi, chuyện Táng ảnh quan sơn, tôi có thể đưa cho cô.” Tôi mở miệng trước.

Thẩm Kế dừng lại bên cạnh đỉnh đồng, cô ta quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt hơi có vài phần phức tạp.

Cô ta nhìn tôi hồi lâu, nhìn đến lúc trong lòng tôi thấy khó hiểu, cô ta mới nói: “Tôi không chỉ là cần Táng ảnh quan sơn, tôi còn muốn một món đồ khác.”

Đồng tử co lại một phát, tôi bình tĩnh nói: “Món đồ gì? Nếu như quá quan trọng, tôi chưa chắc đã có thể đưa ra.”

Táng ảnh quan sơn vốn là đồ của Kế Nương, đưa ra chẳng vấn đề gì, chỉ là trả về chính chủ mà thôi.

Đồ vật khác trên người tôi, thì lại chẳng có thứ gì khác có thể tùy tiện giao ra được.

“Tôi biết anh đã nôn Thi đan ra rồi, tôi muốn lấy Thi đan.” Thẩm Kế lại lần nữa mở miệng.

Tôi im lặng.

Cô ta được cái cũng chẳng giục tôi, cứ thế tiếp tục chờ đợi.

Mãi một hồi lâu sau tôi mới mở miệng nói: “Thi đan đối với cô mà nói chẳng có lợi ích gì, tên đạo sĩ và xác thanh thi đó vẫn luôn bám theo cũng bởi vì việc này, cô lấy Thi đan, thôn Kế Nương hiện nay không có Âm tiên sinh, chọc vào Liễu Dục Chú sẽ thành tai họa ngập đầu.”

“Món đồ này, tôi cảm thấy nên giao cho Liễu Dục Chú.”

“Anh sợ hắn?” Khuôn mặt Thẩm Kế lộ ra chút khinh thường.

Tôi lại lắc lắc đầu, nói: “Tiếp xúc bao nhiêu lần như vậy, chưa từng sợ bao giờ, có điều không cần thiết bởi cái Thi đan này mà không chết không dừng với hắn.”

“Nhưng hắn muốn giết anh.” Thẩm Kế lại tiếp tục nói.

“Tôi không dễ giết như vậy đâu.” Tôi cười cười, tiếp tục nói: “Huống hồ tôi không chỉ có một mình, hắn nếu đạt được mục đích, chắc sẽ không đeo bám tôi nữa.”

Sắc mặt Thẩm Kế dần dần lạnh lại, cô ta lại tiếp tục nói: “Thi đan, anh bắt buộc phải đưa tôi. Tôi cũng có thể cướp từ tay anh.”

Tôi nhìn Thẩm Kế một cái thật sâu, lại hỏi một câu: “Cô lấy nó có tác dụng gì?”

Thẩm Kế hơi hơi mím môi, thần sắc phức tạp.

Ngay tiếp đó cô ta lại lắc lắc đầu: “Việc này anh đừng quản lắm thế, huống hồ Thi đan vào tay tôi rồi, Liễu Dục Chú sẽ tìm tới tôi chứ không phải anh, ngoài ra tôi cũng có thể xóa bỏ một ý nghĩ của anh, cái xác thanh thi đó từ trước khi anh nuốt Thi đan đã bám theo anh rồi, nó có mục đích khác.”

“Khi đó nó đã khiến anh nuốt Thi đan một lần, thì khả năng sẽ còn có lần thứ hai, chung quy nó chắc chắn không muốn nhìn thấy Thi đan bị Liễu Dục Chú lấy được.”

Không thể không nói, suy nghĩ của Thẩm Kế rất chi tiết và tinh tế, cô ta hóa ra đem những chuyện này ra phân tích rất rõ ràng rành mạch.

Huống hồ, lời cô ta nói cũng có vài phần đạo lý...

Nếu như cô ta lấy Thi đan đi, Liễu Dục Chú sẽ chỉ tìm cô ta.

Cũng giảm bớt phiền phức cho chúng tôi.

Tôi còn chưa nói gì, Thẩm Kế đã lại mở miệng nói: “Anh đừng quên là, Thi đan là Sư tôn đi lấy.”

Khi hai chữ Sư tôn này từ miệng cô ta thốt ra, trong mắt cô ta rõ ràng còn có vài phần cấp thiết.

Tôi dường như đã hiểu ra một số chuyện, ánh mắt nhìn cô ta cũng trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

Sợ rằng, tôi đã biết Thẩm Kế định dùng Thi đan để làm gì rồi...

Nghĩ rõ những điểm này xong, tôi cũng có chút kinh hãi.

Nếu đúng là giống như suy đoán của tôi, tôi đưa Thi đan ra, sợ là cũng sẽ chuốc về không ít phiền phức.

Vì để kiểm chứng suy đoán của mình, tôi hít sâu một hơi, trực tiếp nói thẳng: “Để tôi nhìn Âm tiên sinh hiện giờ, tôi biết cô đưa ông ta về rồi.”

Thần sắc của Thẩm Kế lập tức cũng trở nên cảnh giác.

Tôi lập tức liền hiểu ra, suy đoán của tôi là chính xác.

Tôi rất quả quyết lắc lắc đầu, từ chối thẳng luôn: “Thi đan, không có chuyện đưa cho cô.”

“Táng ảnh quan sơn tôi sẽ trả lại cô, cô tìm người qua bên nhà lấy đi.”

“Sau khi tìm thấy Kim toán bàn xong, chúng tôi sẽ rời đi.”

Nói xong, tôi trực tiếp đi thẳng ra phía ngoài Chủ Tế Cư.

Bốp!

Sau tai đột ngột truyền lại một đợt tiếng xé gió, ngay tiếp đó chân tôi lại cảm giác bị thít một phát.

Cái cảm giác này sao quen thuộc thế?

Tôi vụt đứng lại, không tiếp tục đi về phía trước nữa.

Vị trí hai bắp chân, bỗng dưng bị quấn một chiếc roi dài.

Tôi khom lưng, gỡ bỏ ngọn roi ra.

Lần trước ở thôn Liễu Hà, Thẩm Kế chính là làm thế này khiến tôi bị ngã một cú.

Lần này cô ta lại giở lại trò cũ, nhưng phản ứng của tôi thì tốt hơn lần trước nhiều.

Quay đầu lại, ngực Thẩm Kế hơi phập phồng thở dốc, vị trí cổ tay phải của cô ta lờ mờ có máu tươi thấm ra, trên khuôn mặt trắng bệch, còn kèm theo vẻ hơi hơi run rẩy.

“La Thập Lục, anh đừng có ép tôi.” Cô ta mím môi dưới, giọng nói run rẩy, và còn kèm chút giằng xé.

“Lúc ở trên thang treo, cô nói ông ta lừa cô không ít.”

“Mạng của những người dân thôn kia, của những xác nam Kế Nương cưới chồng từ trước tới nay, thậm chí còn cả mạng sống của cô, đều là công cụ mà ông ta tùy ý sử dụng.”

“Cuối cùng ông ta vì Kế Nương, đến mạng sống của mình cũng có thể không cần, ông ta đã sớm điên rồi.” Ánh mắt tôi nhìn đối diện với Thẩm Kế.

Từng câu từng chữ, cũng trịnh trọng khác thường, tiếp tục nói: “Bất luận ông ta đúng thật là thành xác sống, không cam tâm tắt thở, hay là xác khô thông thường, cô thử cho ông ta dùng Thi đan, một khi đạt được mục đích của cô, cô còn có thể khống chế được hậu quả này nữa không?”

“Kế Nương Phần hủy trong tay cô và tôi, ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu.”

“Kết cục hiện giờ của ông ta, cũng là do mệnh số gây nên, không ai có thể thay đổi!”

Ngừng lại mấy giây, tôi mới mở miệng nói tiếp: “Tôi biết cô muốn làm chủ tế của thôn Kế Nương, cũng không chút do dự trả lại Táng ảnh quan sơn cho cô, cho dù là chú Trương muốn lấy, tôi cũng chưa từng có tâm tư nào khác, chuẩn bị sau khi xong việc sẽ đưa món đồ khác cho chú ấy.”

“Tôi hy vọng cô chuộc tôi, dùng Táng ảnh quan sơn tạo phúc cho thôn dân vùng này, chứ không phải nhất thời bốc đồng tạo thành hậu quả càng đáng sợ hơn.”

“Tôi vốn cho rằng cô không có thiện tâm, nếu cô đã có, thì mong cô đem nó dùng vào chỗ nên dùng đi.”

Sau khi nói xong, tôi bèn đi thẳng ra khỏi Chủ Tế Cư.

Thẩm Kế không hề đuổi theo ra ngoài.

Lúc trước khi đi, khóe mắt tôi còn liếc nhìn một phát.

Thẩm Kế dường như đang ngửa mặt nhìn bầu trời, trong mắt cũng có chút nước mắt vòng quanh.

Sau khi về đến trong khu nhà.

Trần mù, bà cụ Hà, và cả Trương Nhĩ đều đến bên cạnh tôi.

Trong thần sắc của Trương Nhĩ rõ ràng có chút mất tự nhiên, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Tôi biết ý của lão, hơi do dự một chút, tôi hỏi Trương Nhĩ, Táng ảnh quan sơn tôi đích thực không thể đưa cho lão, tôi sẽ đưa đồ vật khác cho lão, lão có thể chấp nhận được không?



[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc, cảm ơn An Đệ đã thưởng ‘Hỏa tiễn xông bảng’!
Bạn cần đăng nhập để bình luận