Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 565: NGỌC NỮ CÕNG MẶT

Suy nghĩ chỉ trong nháy mắt, tôi cũng không ngừng nghỉ chút nào, nhanh chân đi về phía đình nghỉ chân.

Đưa Sài Linh ra ngoài, có thể không xung đột với Lữ Xảo Nhi thì cố gắng tạm thời tránh mũi nhọn ra!

Tay tôi sờ lấy Định la bàn, tay còn lại thì bóp lấy trấn vật tiền tuế.

Ngao sói nhe nanh nhe lợi, đi bên cạnh tôi, lông trên cổ nó đều xù lên, sẵn sàng chồm ra bất cứ lúc nào.

“Tiểu Hắc... Đừng cắn cô ta, mày cắn cô ta một miếng, là cô ta hỏng người luôn.” Bộ dạng thê thảm lần đó của pháp y, cùng với bác của Lý Đức Hiền sau khi bị ngao sói cắn còn rành rành trước mắt, tôi vội vàng dặn một câu.

Ngao sói ư ử một tiếng, lông trên cổ nó hơi đổ xuống một ít.

Rất nhanh, tôi đã bước lên trên đình nghỉ chân, không nói câu nào, tôi trực tiếp đem Định la bàn vỗ về phía trán của Sài Linh.

Chiếc la bàn nhái duy nhất trên người tôi, lúc ban này không lấy về, bây giờ cũng chẳng biết đi đâu mất rồi. Định la bàn không dám lấy ra trấn xác, nhưng đối phó với kiểu vong nhập thông thường này, chắc chắn không vấn đề gì.

Điều khiến mặt tôi đột ngột biến sắc là, Sài Linh cũng trực tiếp vung luôn tay lên, con dao phay của cô ta một phát chém thẳng về phía đầu tôi!

Giọng cô ta càng chói tai: “Hỷ sự phải thấy đỏ! Mày chết đi!”

Dao này của cô ta mạnh đến li kỳ.

Nhưng tôi cũng kinh qua không ít trận đánh, động tác của cô ta không được coi là nhanh, chiêu thức cũng không đủ hiểm hóc ác liệt.

Tôi vụt lách người né tránh nhát dao này, tiền tuế bốp một phát vỗ lên trên mu bàn tay cô ta, hơn nữa tay còn bóp chặt lấy cổ tay cầm dao của cô ta!

Đồng thời Định la bàn cũng vỗ mạnh lên trên đỉnh đầu của cô ta.

Thân người Sài Linh run lên một phát, dường như cả người đều cứng đờ bất động.

Huyệt thái dương của tôi hơi giật giật, động tác này khiến tôi cũng gần như áp sát tới trước người cô ta.

Tôi lập tức định thu con dao của cô ta lại, đưa cô ta ra ngoài.

Nhưng không ngờ, giây tiếp theo, đầu của Sài Linh lại dúi về phía tôi.

Động tác của cô ta quá nhanh, tôi không hề phòng bị chút nào, chỉ có thể lùi mạnh ra sau tránh né.

Cánh tay cầm dao của cô ta cũng bất ngờ phát lực, nhưng tôi không dám buông tay, buông tay ra, thì sợ là cô ta một dao có thể banh ngực rạch bụng tôi luôn.

Mà cánh tay còn lại của cô ta thì đột nhiên túm lấy một bên eo tôi, cô ta dùng sức véo một phát, tôi đau đến mức trước mắt tối sầm.

Sức lực của cô ta cũng quá mạnh, tôi căn bản không giãy ra được.

Động tác duy nhất có thể làm, là ngửa người ngã ra sau.

Chỉ có điều tôi cũng không ngã ra được, vì Sài Linh một phát liền cắn vào bên dưới cổ tôi, cũng chính là vị trí hõm chỗ vai!

Cảm giác ấm nóng nhè nhẹ đi kèm với cơn đau thấu tim gan.

Cú cắn này của cô ta cũng đủ ác, người bị vong khách nhập, làm gì có chuyện giơ cao đánh khẽ xuống tay nương tình?!

Tôi hự lên một tiếng, cũng vụt giơ chân lên, không để ý được gì khác, đầu gối đánh một đòn thật mạnh về phía thân dưới của Sài Linh.

Cú thúc gối này đập chắc nịch lên trên bụng của Sài Linh, nhưng cô ta không biết đau đớn là gì, mồm không những không nhả ra, mà ngược lại cắn càng mạnh hơn, giống như không xé một miếng thịt của tôi xuống, thì sẽ không chịu dừng lại vậy.

Bàn tay véo chặt lấy eo tôi của cô ta, sức lực cũng không hề giảm bớt, sự đau đớn khiến trán tôi liên tục túa mồ hôi.

Định la bàn không có tác dụng, sợ rằng là do tình trạng vong nhập của cô ta không giống với người khác.

Tôi nhanh như cắt cất Định la bàn đi, tay trái đích thực phải giữ chặt lấy dao của Sài Linh, tay phải thì vì vậy mà vọt lên.

Tôi rất nhanh nhét tay phải vào trong ngực mình, ngón cái cùng ngón trỏ và ngón giữa, bóp luôn lấy cằm của Sài Linh!

Tôi đánh kiểu gì cô ta đều không có chuyện nhả mồm ra, thì chỉ có thể bóp bỏ mồm của cô ta ra thôi!

Tay phải bóp mạnh một phát, bản thân tôi dùng gậy khóc tang, lực của ngón tay rất đủ.

Hàm răng cắn lấy vai tôi của Sài Linh, bị tôi bóp nhả ra chút ít.

Nới lỏng chốc lát khiến tôi mừng rơn, tôi lại nhấc chân lên dùng sức đạp một nhát!

Lần này, tôi cũng nhanh như cắt buông tay phải ra, đi bóp lấy bàn tay túm eo tôi của Sài Linh, không để ý đến đau đớn, cạy mạnh nó ra.

Một loạt động tác liên hoàn, tôi cũng buông tay trái đang giữ lấy cô ta ra.

Sài Linh bị tôi một phát đạp bay ra, nhưng cô ta lại rất hung hãn vung tay một phát về phía tôi, con dao phay đó tuột khỏi tay, rồi chém về phía tôi.

Tôi lại lần nữa tránh né, con dao phay đâm ngập một phát thật mạnh vào trong đất ở phía xa.

Sài Linh đập vào chiếc ghế dài ở bên cạnh đình nghỉ chân, xong cô ta lại bò dậy.

Rõ ràng, sự khiếp hãi trong mắt cô ta càng nhiều hơn, nhưng thân thể cô ta vẫn cứ chồm về phía tôi!

Cạnh người có một bóng đen xẹt qua, ngao sói một phát lao ra ngoài, trước khi Sài Linh bò dậy, đã nhảy thẳng lên trên cái ghế dài đó, một bên chân trước ấn thật mạnh lên vai Sài Linh, cô ta rầm một phát, liền bị đập thẳng xuống mặt đất...

“Đừng....”

Tôi đang định bảo đừng cắn cô ta, thì bên chân còn lại của ngao sói, đã cào một phát lên lưng của Sài Linh.

Xoẹt một tiếng, phần áo trên lưng của Sài Linh bị cào rách luôn.

Ngao sói một phát liếm lên trên lưng cô ta.

Gân xanh trên trán tôi nổi gồ lên, bởi vì trên lưng Sài Linh, toàn là máu...

Đây rõ ràng không phải là máu của cô ta, ngao sói chỉ cào rách áo của cô ta thôi.

Máu hình thành một khuôn mặt...

Khuôn mặt này nhòe nhoẹt không nhìn rõ hình dạng, chỉ cảm giác âm u khủng khiếp, còn ánh lên nụ cười.

Cũng chỉ trong nháy mắt, ngao sói đã một miếng liếm mất hơn nửa.

Máu bị liếm mất xong, thân người Sài Linh rõ ràng bắt đầu co giật, cô ta run rẩy mấy cái, cả người cũng đang điên cuồng giãy giụa.

Ngay tiếp đó, từ miệng cô ta phát ra không chỉ là tiếng khóc nữa.

Mà còn có tiếng van xin khiếp hãi đến cực điểm: “Cứu... Cứu tôi... Nó, quá... quá khủng khiếp!”

Lần này tôi có thể xác định, Sài Linh đã tỉnh táo lại rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận