Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 566: ÂM DƯƠNG KHÍ CẢM

Ngay tiếp đó, trên mặt cô ta lại vụt qua vẻ đau đớn, và kêu đau.

Chưa đợi tôi nói ra miệng, ngao sói cũng như đã nghe hiểu, nhảy xuống mặt đất phía bên cạnh.

Tôi lên trước đỡ Sài Linh dậy.

Áo sau lưng cô ta đã bị cào rách nát rồi, cùng với việc được tôi đỡ dậy, cô ta cũng khóc giữ lấy phần áo ở trước ngực, chứ nếu không, sợ là áo phải rơi xuống luôn...

Nhưng nếu không nhờ ngao sói phát hiện ra chỗ có vấn đề, cào rách áo cô ta, liếm mất khuôn mặt máu đó.

Sợ rằng Sài Linh mãi cho đến lúc bị đánh chết, đều không thể tỉnh lại khỏi trạng thái bị vong nhập.

“Đau....” Sài Linh lại xuýt xoa hít ngược một hơi, thân người run lên một phát, cô ta ngồi thụp xuống đất, cả người co rúm lại.

“...” Cô ta co rúm lại kiểu này, sợ rằng là do cú thúc gối ban nãy của tôi, lực dùng tuyệt đối không khiến bất cứ người nào dễ chịu...

Tôi đang chuẩn bị đỡ Sài Linh dậy, định cõng cô ta ra ngoài.

Thì trong hậu viện lại bắt đầu nổi gió.

Trong tiếng gió, rầm một tiếng, cửa một căn phòng ngủ mở ra...

Tiếng ken két vang lên, cửa không ngừng đung đưa, âm thanh khó nghe đến mức khiến người ta cứ nổi hết cả da gà.

Sắc mặt tôi vô cùng nghiêm trọng, chằm chằm nhìn chỗ cửa phòng ngủ đó.

Từ bên trong tôi lờ mờ có thể nhìn thấy, trong căn phòng ngủ đầy màu sắc cổ điển còn có người.

Chắc là vị trí chỗ bàn trang điểm, có một người đàn bà đang ngồi...

Người đàn bà đó trên người mặc áo liệm, dường như đang liên tục có máu nhỏ xuống.

Một mái tóc dài mềm mượt xõa ở sau gáy, sợi tóc đen xì, lờ mờ ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.

Ở bên cạnh người đàn bà đó, còn có một bà già đang đứng.

Bà già đó rõ ràng là đang cúi đầu nhìn người đàn bà đó.

Nhưng lại cho tôi một thứ cảm giác, bà ta đang nghiêng mặt nhìn tôi...

Trên khuôn mặt khô khốc toàn là nếp nhăn, ở góc độ này tôi chỉ có thể nhìn thấy một con mắt của bà ta, mí mắt khép hờ, dường như có thể nhắm lại bất cứ lúc nào.

“Bà... Bà nội?” Sài Linh ở bên cạnh, đột nhiên lẩy bẩy gọi một câu.

Giọng của cô ta không lớn, nhưng khiến lòng tôi run lên một phát.

Bà già này hóa ra là mẹ của Sài thiếu gia?!

Sài Dục tuổi tác không nhỏ nữa, hơn sáu mươi tuổi, bà già này nhìn trông, sợ rằng ít nhất cũng phải ngoài sáu lăm tuổi.

Đàn bà sau khi qua tuổi hoa giáp, bất luận nhìn kiểu gì đều già hơn nhiều so với đàn ông.

Nhưng nếu bà ta là mẹ của Sài thiếu gia, thì cần gì phải hủy nhà họ Sài, không cho con trai mình yên tâm để đi, ngược lại phối hợp với Lữ Xảo Nhi người chết điểm mai?

Lại là rầm một tiếng vang lên, cửa hậu viện lại đã bị đóng chặt lại.

Lòng tôi càng nặng nề hơn, nhìn như cửa bị gió thổi đóng lại, nhưng đây rõ ràng là do Lữ Xảo Nhi không muốn chúng tôi đi ra ngoài.

Không còn lựa chọn nào khác, vậy thì chỉ có thể cưỡng chế khống chế Lữ Xảo Nhi thôi.

Cũng chính vào lúc này, bà già kia đột nhiên giơ tay lên.

Trong tay bà ta cầm một chiếc lược, chải từ trên xuống dưới...

Chỉ là, ở trước mặt bà ta làm gì có “người” nào?

Giây phút trước Lữ Xảo Nhi đích thị đang ngồi ở đó, nhưng bây giờ chỗ đó đã trống trơn...

Tôi chẳng nhìn thấy gì nữa cả...

Nhưng bà già kia dường như có thể sờ được, chạm được vào “Lữ Xảo Nhi” vậy.

Giọng của bà ta âm u: “Một chải chải đến đuôi.”

“Trai hèn cưới vợ, gái tốt làm mai.”

Giọng điệu này của bà ta quá rợn người, khiến người ta liên tục nổi da gà.

Lúc này tôi cũng nghĩ rõ ra rồi, tại sao tôi lúc thì có thể “nhìn thấy” Lữ Xảo Nhi, lúc lại không nhìn thấy.

Tiếp xúc với việc Âm Dương lâu như vậy, tôi đỡ âm linh, theo Lưu Văn Tam vớt xác, xem tướng, điểm phong thủy, xem đất mộ, thậm chí cũng từng kinh qua việc đấu thuật phong thủy với người trong nghề...

Bao nhiêu chuyện như thế, kỳ thực thứ tôi gặp phải nhiều nhất, đều là xác dữ hóa sát.

Những xác chết này đúng thật đáng sợ, nhưng cũng bởi vì oán khí ràng buộc bản thân, nên nhiều nhất là bật xác, có dữ đến đâu cũng chỉ là khiến người ở gần bị vong nhập, hoặc là lợi dụng mèo hoang mượn mạng.

Khủng khiếp hơn chút nữa, cũng chính là xác sống hóa sát, không biết đau đớn, hung hãn vô cùng.

Nhưng bất kể khủng khiếp đến mức nào, bọn chúng trước sau cũng là xác, đều là tồn tại có hình có thể.

Sau khi phá xác, quỷ lại thành một thứ vô hình vô ảnh.

Tôi không biết Đạo gia nhìn nhận “Quỷ” như thế nào.

Trong phong thủy, không hề gọi “Quỷ” là “Quỷ”, ít nhất là trong phong thủy, quỷ không phải là nham hiểm độc ác.

Trong nửa sau của Trạch kinh, có một chương miêu tả là, Ngũ khí hành vào trong đất, phát tán sinh ra vạn vật.

Phu nhất khí phân ra thành Âm Dương, cô Âm không trưởng, cô Dương không sinh. Kẻ dung kết, tức Nhị Ngũ tinh khí kết hợp mà ngưng tụ.

Nhị Ngũ tinh khí không tan, kẻ sống làm người, Nhị Ngũ tinh khí tan, bèn thành phân sinh tử, khí cảm mà ứng, tâm nhãn khả thị.

Hình dung đơn giản chính là, người sở dĩ có thể sống được, là bởi vì Nhị Ngũ tinh khí, người một khi chết đi, Nhị Ngũ tinh khí tiêu biến, Âm Dương tách rời. Dương dung hòa vào trời, cũng là vạn vật trên thế gian, Âm dung hòa vào đất, cũng chính là Âm tào Địa phủ mà dân gian thường nói.

Muốn nhìn thấy “người chết”, thì chính là “khí cảm” mà phong thủy nói đến.

Kiểu khí cảm này bản thân tồn tại giữa cha mẹ con cháu, mà Âm dương tiên sinh quanh năm hành tẩu ở nơi Âm Dương giao thoa, nhìn sinh tử luân thường, thế gian bách thái, khí cảm của Âm dương tiên sinh, phải vượt xa so với người thường.

Như thế, Âm dương tiên sinh cũng có thể nhìn thấy một số thứ mà “người thường” không nhìn thấy.

Tôi không phải người thân của Lữ Xảo Nhi, chỉ dựa vào “khí cảm”, hoặc thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Lữ Xảo Nhi.

Muốn liên tục có thể nhìn thấy con bé, trừ phi là quan hệ huyết thống với con bé, hoặc là trên người có Nhị Ngũ tinh khí sót lại của con bé! Cũng chính là máu!

Âm dương thuật đích thị cao hơn đường lối của Thần bà quá nhiều.

Quỷ quái trong mắt của Thần bà, thậm chí là loại ác quỷ Bạch y sát hóa Huyết y như Lữ Xảo Nhi, nhìn trong phong thủy Âm Dương, chẳng qua chỉ là người sau khi chết, bởi vì oán khí, khí Âm Dương chưa cân bằng, nên dẫn đến dục niệm không tan mà thôi.

Âm Dương khó phân, Âm vô hình là hồn, Dương có hình thì là xác, hủy xác cũng có thể diệt hồn.

Lữ Xảo Nhi liền khó tiếp tục tác quái!

Tư duy của tôi vô cùng nhanh, mau chóng nghĩ rõ những điểm này.

Bà già trong phòng kia, lại chải không khí phát thứ hai.

Giọng của bà ta thảm thiết chói tai: “Lại chải chải đến đuôi, gái tốt vào dòng dõi, tóc trắng lại tề mi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận