Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 573: ÁO RÁCH TỔN LỘC, GIÀY RÁCH CHẮN TÀI

Lần trước, trên mũi bà ta còn chỉ là nốt ruồi son đầy đặn đang không ngừng xẹp xuống.

Đó chẳng qua chỉ là chủ nợ đến nhà đòi tiền, tướng mặt không chịu trả tiền của bà ta mới khiến tôi nói bà ta quen quỵt nợ.

Nhưng tình trạng bây giờ thì hoàn toàn khác...

Thời gian mà kéo dài, bà ta khả năng đúng thật sẽ bị ép chết.

Phong thủy của con phố cũ vừa mới sửa, nhà bà ta lại là nhà đầu tiên, nếu như biến thành Hung trạch người chết oan, thì cũng có ảnh hưởng.

“Dì Lưu đúng không, dì ngồi xuống đã, kể xem trong nhà dì rốt cục là tình trạng gì, sau đó tôi cùng dì đi xem xem, mọi người đều là bà con hàng xóm, chắc chắn giúp được đều sẽ giúp.” Tôi đứng dậy, thiện chí đến đỡ người đàn bà này dậy.

“La tiên sinh cậu đừng gọi tôi là dì nữa, tôi tên là Lưu Lỵ.”

“Ài, việc này đều trách tôi, nhà nghèo quá, người nghèo bách sự suy. Con trai cũng chẳng nên hồn, bị người ta lừa, vét sạch cả nhà đi.”

Từ Thi Vũ gọi nhân viên phục vụ lại, lấy thêm một bát sữa đậu, một đĩa quẩy rán, đặt tới trước mặt Lưu Lỵ.

Lưu Lỵ cầm đũa lên, vừa nhét quẩy rán vào mồm, rõ ràng bà ta cũng đã đói cực rồi, nghiến ngấu như hổ đói, đồng thời vừa kể quá trình sự việc trong nhà ra.

Đại thể là, những năm nay điều kiện nhà bà ta đều chẳng được tốt lắm.

Chồng bà ta vốn làm công nhân trong nhà máy, để dành được chút tiền, chuẩn bị ra ngoài buôn bán.

Kết quả số không may, không những việc buôn bán không làm tốt, mà còn đền không ít, khiến gia cảnh khốn khó.

Con trai bà ta không chăm chỉ học hành, tốt nghiệp chỉ còn nước làm thuê.

Mắt nhìn đến đối tượng cũng chẳng có, mà lại kiếm được đứa bạn gái ăn diện diêm dúa.

Ban đầu hai vợ chồng bà ta rất mừng, nghĩ là ông trời có mắt rồi.

Kết quả bên nhà ả người yêu của con trai bà ta hét giá đòi sính lễ hai mươi vạn.

Nhà bà ta lấy đâu ra được hai mươi vạn chứ.

Khó khăn lắm mới đàm phán sính lễ xuống còn mười hai vạn, ở nhà họ hàng có thể vay được đều vay hết một lượt, đập nồi bán sắt mới gom đủ tiền.

Kết quả tới lúc thành hôn, nhà kia lại đòi thêm tiền, một phát còn phải thêm mười hai vạn, nếu không cô dâu không xuống xe.

Nhà bà ta đều quỳ cả xuống rồi, mà hôm đó hôn lễ vẫn không thành.

Sính lễ mười hai vạn, nhà bà ta cũng không đòi lại được, còn nghe nói ả đàn bà đó đi theo thằng khác rồi.

Con trai bà ta ngày nào cũng ngây dại như mất hồn, ở nhà nát rượu, đừng nói đi làm, người đã sắp phế luôn rồi.

Hai vợ chồng bà ta mắt nhìn, lòng đau.

Vừa làm thuê trả nợ, vừa giảng giải cho con trai, cuộc sống mới miễn cưỡng có thể tiếp tục.

Trong thời gian này cũng nghĩ cách đi đòi lại tiền sính lễ, kết quả ả đàn bà đó cứ thế biến mất luôn, căn bản không liên lạc được.

Báo cảnh sát, phía cảnh sát cũng chỉ nói là tố tụng dân sự, phải đi khởi kiện.

Chẳng còn dư tiền mời luật sự, bản thân lại không hiểu pháp luật, chuyện này đành gác lại.

Qua đi chừng hơn nửa năm, con trai bà ta đột nhiên rời khỏi nhà một thời gian, tầm tháng sau lại dẫn ả đàn bà đó quay về, còn nói là muốn kết hôn.

Hơn nữa ả đàn bà đó còn có bầu rồi, nói chỉ cần nhà họ Lưu bà ta đưa thêm năm vạn tiền sính lễ là cưới.

Bà ta và chồng bà ta đều cảm giác không bình thường, chuyện này có chỗ kỳ quặc, kết quả con trai bà ta như bị quỷ ám, nhất quyết đòi cưới, nếu không cứ ở nhà đòi sống đòi chết, hơn nữa cả nhà ả đàn bà kia cũng thường tới nhà gây sự.

Nói con trai bà ta làm to bụng con gái nhà đấy, không muốn chịu trách nhiệm, đòi nhà bà ta bồi thường.

Cuối cùng nhà bà ta gom được ba vạn, lại viết một tờ giấy vay nợ bảy vạn cho bên nhà gái, hẹn sau này trả dần.

Hai đứa thanh niên trẻ liền đi kết hôn luôn.

Bây giờ ả đàn bà đó bầu được hơn tám tháng rồi, con trai bà ta suốt ngày dắt về vòi tiền.

Trong nhà bà ta đúng thật hết tiền rồi, ép thêm nữa, thì chỉ còn nước treo cổ.

Lưu Lỵ nói xong những lời này, uống nốt ngụm sữa đậu cuối cùng.

Trên mặt bà ta toàn là sầu khổ, ngẩn người nhìn mặt bàn, dòng nước mắt đục ngầu chảy xuống.

“Nói cho cùng vẫn là tại nghèo, nếu không làm sao có thể thành thế này được, con đàn bà đấy đã chạy theo trai rồi á, mà con trai tôi vẫn chỉ biết nó, có trời biết đứa bé có phải của nó không.”

“Tiền, trong nhà đích thực vét không ra nữa.”

“La tiên sinh, cậu xem cả con phố, bao nhiêu người cuộc sống đều tốt lên rồi, có thể khiến nhà tôi cũng tốt hơn chút được không, không nói đại phú đại quý, có thể trả hết nợ cũng tốt.”

Tôi nghe mà đầu mày nhíu chặt.

Người phá tài chắc chắn có nguyên nhân.

Nhưng tôi không ngờ rằng, tài của nhà họ Lưu này hóa ra là bị phá vì phương thức này.

Con trai ruột rút xương tủy của bố mẹ...

“Đi qua nhà dì xem xem đã, phong thủy trong nhà hoặc giả chỉ mang tính chất dẫn dắt, thứ khiến nhà dì không giữ được tiền tài có liên quan đến chuyện này của con trai dì và bản thân cậu ta, chứ phong thủy cũng không gây ra được tác dụng quyết định.”

Tôi trầm giọng mở miệng, ngừng một chút rồi tiếp tục nói: “Tôi còn phải gặp con trai dì, tốt nhất là cũng gặp cả con dâu dì xem.”

Lúc nói hai chữ con dâu đó, tôi cũng vô thức ngừng lại một chút, kỳ thực trong lòng cũng không mấy dễ chịu.

Từ Thi Vũ đứng cạnh đầu mày lại nhíu rất chặt.

Cô ta đi thanh toán tiền ăn sáng trước, rồi Lưu Lỵ dẫn chúng tôi đi về nhà bà ta.

Trong thời gian này Từ Thi Vũ cũng hỏi bà ta, tại sao đưa ba vạn, xong còn viết giấy vay nợ bảy vạn?

Lưu Lỵ đắng chát nói, không viết thì không kết hôn được, đối phương nhất quyết đòi thêm năm vạn sính lễ, bọn họ chỉ có thể đưa được ba vạn.

Từ Thi Vũ trầm ngâm một hồi, rồi mới nói: “Chỗ bảy vạn này không cần đưa, có thể tới tòa án khởi kiện, không có hiệu lực.”

Lưu Lỵ mím mồm, không nói.

Từ Thi Vũ cũng không mở miệng thêm, cứ thế cúi đầu suy nghĩ.

Vốn dĩ chỗ ăn sáng ở ngay phía ngoài con phố cũ một chút.

Mấy phút là về đến đầu phố, theo Lưu Lỵ vào trong sân nhà bà ta.

Căn nhà nhỏ tuy dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, nhưng đích thực có thể coi là nghèo rớt mồng tơi.

Nhìn một lượt, phương diện phong thủy đúng thật không vấn đề gì.

Không phải là Môn xung sát, mà Xuyên tâm sát trước cổng cũng phá rồi.

Bản thân căn nhà chỉ có thể coi là bình thường, không có Hung trạch gì để nói.

Lần trước tôi cũng đã xem từng nhà từng hộ rồi, không thể nào bỏ sót được.

Lưu Lỵ cũng dè dặt đi theo tôi, không dám hỏi nhiều.

Tôi xem xong một lượt, đang định nói không vấn đề gì, phải nhìn con người con trai bà ta.

Kết quả vừa quay đầu, tôi liền phát hiện ở vị trí cổng giáp tường bao, để một đống đồ đồng nát.

Một cái thùng carton to đùng bên trong đã mọc mốc.

Chất trên đỉnh nhất, có một số nồi niêu bát đũa đã vỡ nát, giày rách, và còn cả không ít quần áo rách nữa...

Đầu mày tôi nhíu lại một cái, đi đến phía trước đống đồ đồng nát đó.

Lần trước tôi khi tới xem phong thủy, loáng thoáng còn nhớ cổng ở đây để mở, vừa hay che mất chỗ này, căn bản không nhìn thấy đồng đồ cũ nát này.

“Áo là Áo lộc, Áo rách tổn Lộc. Giày rách chặn tài vận vào cửa, nồi bát chủ tài vận, vỡ thì rỉ tài. Đống nồi chậu bát đũa đánh vỡ này đều phải lập tức vứt bỏ, nếu không quanh năm đều là phá tài và vận rủi. Phong thủy của cả con phố đều tốt lên rồi, phong thủy tràn ra ngoài kiểu gì cũng có thể vào cửa nhà dì, chính là vì cái đống đồ này, dẫn đến việc tài không vào cửa được.

“Nhanh vứt ra ngoài đi.” Đầu mày tôi nhíu chặt, nhanh chóng nói xong những lời này.

Lưu Lỵ nghe mà ngẩn cả ra, bà ta càng vô cùng hoảng loạn, nói những thứ này bà ta đều không nỡ vứt đi, không ngờ hóa ra lại là chúng hại người? Bà ta lập tức đi vứt.

Tiếp đấy Lưu Lỵ lại bảo tôi đợi thêm chút, con trai bà ta lập tức sẽ về ngay, bà ta vừa nhắn tin rồi.

Con trai bà ta không chỉ về một mình, mà còn dẫn theo vợ về cùng.

Tôi ừ một tiếng, gật gật đầu.

Cũng dự định xem xem, tướng mặt của ả đàn bà này thế nào. Cô ả có bầu rồi, thì có phải là mang cốt nhục của con trai Lưu Lỵ không.

Từ Thi Vũ cũng đứng cạnh khẽ dò hỏi, việc mà cô ta hỏi với việc mà tôi nghĩ, hóa ra lại không bàn mà trùng khớp.

Cô ta cũng hỏi tôi, xem tướng, có thể nhìn ra đứa bé là con ai sao?



[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới kết thúc, cảm tạ ‘Chứng nhận đại thần’ của Ninh Tĩnh Chí Viễn, cảm ơn sự quan tâm của mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận