Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 576: CÁI Ổ DƯỚI MẶT ĐẤT, TẨU THUỐC CỦA HOÀNG BÌ TỬ

Trương Tuệ Linh mới trả lời là có, cô ả xóa bỏ rồi.

Lúc này lời nói của cô ả được cái không còn cay nghiệt như trước nữa, có thể thấy được, cô ả đã có chút thái độ tin tưởng đối với tôi, và lờ mờ còn có chút mong đợi.

Lưu Vĩnh Chí càng hưng phấn, rõ ràng gã cảm thấy là tôi đang chỉ điểm đường lối cho gã.

Tôi nheo mắt lại gật gật đầu, nói: “Vậy thì có thể coi là xem xong rồi.” Tôi quay đầu lại, nhìn sang Lưu Vĩnh Chí và Lưu Lỵ.

Ánh mắt chủ yếu là nhìn Lưu Lỵ, nói: “Dì Lưu, tôi xem xong rồi, con dâu dì là tướng Tam Dương được con trai, cũng có tướng Song long tranh ngọc bắt cá hai tay ngoại tình buông thả, mà con trai dì thì là tướng tai mỏng mệnh mỏng độc con gái.”

“Cô con dâu này của dì không những ngoại tình, mà đứa bé trong bụng cũng không phải giống nhà họ Lưu nhà dì.”

“Việc phá tài của nhà họ Lưu, ngoài nguyên nhân trong nhà ra, đại bộ phận là bởi vì con trai dì yêu người đàn bà này, không những không phải là người nhà dì, mà còn rút xương tủy của nhà dì, xử lý thích đáng thì về sau sẽ không vấn đề gì, con trai dì chắc vẫn có thể cưới được vợ, số anh ta có con gái.”

“Nếu không xử lý thích đáng...”

Tôi còn chưa nói hết, mặt của Lưu Vĩnh Chí đã lập tức biến sắc, con ngươi của gã trợn lồi ra, trong mắt toàn là sự kinh ngạc, mắt còn có chút đỏ lên.

Lưu Lỵ cũng nghe đần cả người ra, có điều giây tiếp theo, vẻ mặt của bà ta liền trở nên hung tợn.

Còn về cô ả Trương Tuệ Linh kia, vẻ mong đợi trong mắt và trên mặt cô ả đã biến mất.

Thay và đó là sự phẫn nộ và kinh ngạc, cô ả gần như trong nháy mắt đã thẹn quá hóa giận mà trợn mắt nhìn tôi, chửi ầm ĩ lên: “Cái thằng đồng cốt nhà mày, ăn nói linh tinh cái gì thế?! Mày phải nói là ăn nói hàm hồ, ngậm máu phun người!”

Lưu Lỵ trực tiếp lên trước luôn, ra vẻ định qua túm tóc Trương Tuệ Linh, bà ta cũng không hề kém cạnh, chửi: “Giỏi cái con đĩ lòng dạ rắn rết nhà mày! Lừa tiền sính lễ nhà tao, lừa con trai tao, con trai tao đã bỏ qua chuyện cũ rồi, mà mày còn dám để nó thay mày nuôi con hoang!”

Giọng của Lưu Vĩnh Chí cũng khàn đi, con ngươi của gã đã sắp trợn lồi cả ra ngoài rồi, mặt càng lộ tướng hung ác: “Mày không phải nói là mày với thằng chó chết đấy đã chia tay rồi à? Sẽ sống tử tế với tao à? Mày đối xử với tao như thế này à?!” Mặt tôi hơi biến sắc.

Mắt nhìn bọn họ sắp đánh nhau đến nơi, trong bụng cô ả Trương Tuệ Linh này còn mang bầu, xảy ra bất trắc là thành án mạng luôn.

Động tác của Từ Thi Vũ thì rất nhanh, trực tiếp lên trước, đi tới giữa ba người.

Cô ta chặn Lưu Lỵ và Lưu Vĩnh Chí lại, nói nhanh bảo bọn họ đừng có động chân động tay.

Những việc này động chân động tay là không nói rõ được, cô ta có thể sắp xếp luật sư quen biết để bọn họ đàm phán, nếu như sự thực đúng là thế này, thì chắc chắn là có người sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật.

Mắt Lưu Lỵ đỏ đến mức nước mắt đã rớt luôn xuống, vừa khóc vừa chửi Trương Tuệ Linh không phải người.

Trương Tuệ Linh mắt nhìn tình thế không ổn, cô ả cũng hoảng hốt vội vàng đi ra phía ngoài cổng nhà họ Lưu.

Lưu Lỵ định đuổi theo, thân người Lưu Vĩnh Chí thì tức đến mức run hết cả lên.

Từ Thi Vũ gọi bảo tôi ra ngoài đợi cô ta, cô ta nói rõ ràng với Lưu Lỵ và Lưu Vĩnh Chí trước đã.

Tôi cũng không đi ngăn Trương Tuệ Linh, chuyện này vừa hay cũng nằm trong phạm vi Từ Thi Vũ có thể giúp được.

Dù sao người sống cũng vẫn là người sống, không giống như quỷ quái có thể cho cô ả một gậy thẳng mặt là vấn đề gì cũng giải quyết được hết cả.

Đi ra khỏi nhà họ Lưu, loáng thoáng vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của Lưu Lỵ ở trong nhà vọng ra, và còn cả tiếng bà ta chửi con trai.

Nhìn lướt quá lối vào con phố, đã chẳng thấy bóng dáng Trương Tuệ Linh đâu nữa.

Thời gian lúc này đã gần đến giữa trưa, ánh nắng chiếu khiến người cũng ấm hẳn lên.

Không ít người đi qua đi lại, trên cơ bản những người hàng xóm láng giềng qua lại kia nhìn thấy tôi đều sẽ hỏi thăm một câu, vẻ cảm kích trong mắt bọn họ không giống giả vờ.

Đặc biệt là còn có một số trẻ con chạy ra ngoài, liên tục vây lấy tôi mà chạy vòng quanh.

Trong tâm tôi lại có chút cảm giác lạ thường.

Những năm đó, gần như tất cả những người nhìn thấy tôi đều hận không thể giống như trốn ôn dịch, tránh thật xa!

Lúc nhỏ, trẻ con vây quanh tôi cũng đều tuyệt đối không có thứ ánh mắt thân thiện và hiếu kỳ này.

Trái ngược quá lớn của cảm giác lạ thường ấy, khiến tôi trời xui đất khiến thế nào lại nghĩ đến tướng quẻ của Trương Cửu Quái.

Chuyến lên núi Kế Nương lần thứ hai, mới là ứng nghiệm Băng cứng sắp tới thực sự.

Lần đó tôi giải quẻ sai, lúc an táng ông nội tôi, Trương Cửu Quái nứt phần đứt tay, lần nữa xuống quẻ, nhưng tướng quẻ Địa Vi Khôn đó ngoài Băng cứng sắp tới ra, thì chỗ còn lại đều thành quẻ loạn.

Tôi đột nhiên nghĩ tới, quẻ loạn đó liệu có phải vì tôi dùng Sinh thuật, nuốt Thi đan, lại bị Kế Nương gài bẫy thành vật tế, có quá nhiều biến số ở trong, vậy nên quẻ mới loạn không?

Hiện giờ tôi còn sống sót, vậy thì liệu có thể căn cứ theo quẻ trước mà giải được không?

Phảng phất, tôi đã cảm nhận được hào thứ hai từng đến rồi.

Chính trực ngay thẳng, có thể đi đâu cũng đều là thắng, cũng giống như tôi có thể rời khỏi thôn Kế Nương, đây chẳng phải vừa hay khớp với hào thứ hai sao? Không cưỡng ép giữ lại Táng ảnh quan sơn, cũng không vì lợi ích mà xung đột với bọn họ.

Còn về Lục tam hào có công không khoe, tận tâm tận lực, Lục tứ hào quản tốt tự thân, không gây tội ác, không cầu danh tiếng vang xa.

Mấy hào này gần như đều trộn lẫn trong đó mà ứng nghiệm, chuyện của con phố cũ này, gần như đều khớp với hào thứ ba?

Đang lúc suy nghĩ, thì điện thoại của tôi đột nhiên rung lên bần bật.

Tôi lập tức nhận cuộc gọi, người gọi tới hóa ra chính là Phùng Khuất.

“La tiên sinh, cậu với Từ tiểu thư đi đâu rồi? Có ở gần đây không?” Giọng điệu của Phùng Khuất rõ ràng có chút cấp bách bất an.

“Tôi đang ở chỗ đầu phố, xảy ra chuyện gì rồi?” Tôi nhíu mày hỏi.

Phùng Khuất bình thường rất ít có kiểu nói năng hoảng loạn thế này, dù gì cũng là quản gia của nhà họ Phùng, mà còn từng theo chúng tôi mở mang tầm mắt. Hơn nữa hắn lúc này đang giám sát công trình, lẽ nào là khu nhà có vấn đề gì? Việc này cũng không nên chứ.

Giây tiếp theo, Phùng Khuất liền gấp rút mở miệng: “Vừa nãy hai người đi xong, con ngao đen đó vốn nằm cạnh hai pho tượng kỳ lân kia ngủ, kết quả bây giờ không biết nó phát điên cái gì, mà đột nhiên dữ không chịu nổi, công nhân chúng tôi đang lợp nốt ngói của gian phòng bên cuối cùng, nó xông vào dọa cho người ta sợ chạy hết, hơn nữa còn đang đào đất.”

Mặt tôi biến sắc, ngao sói có vấn đề rồi?

Ngoảnh đầu nhìn căn nhà một cái, tôi cũng không ngừng nghỉ, nhanh chân đi về phía cuối con phố, đồng thời tôi cũng nói với Phùng Khuất bảo bọn họ đừng lại gần, cũng đừng động vào ngao sói, tôi lập tức về ngay.

Tốc độ bước chân của tôi rất nhanh, đám trẻ con kia không theo kịp tôi, chạy đuổi theo phía sau.

Mấy phút sau, tôi đã đến cuối con phố.

Đám công nhân gần như đều dồn ở cổng nhà, cũng có không ít người đã ra ngoài.

Sau khi tôi đến nơi, đám đông tránh ra một lối đi cho tôi vào trong.

Phùng Khuất đầu đầy mồ hôi đứng trên đầu nhất, hắn ngoảnh đầu nhìn thấy tôi, mới vội vàng chỉ vào căn phòng bên, vẻ mặt hắn sầu khổ nói: “La tiên sinh cậu xem!” Đồng tử mắt tôi co mạnh.

Căn phòng bên nằm ở phía bên phải gian chính, diện tích không lớn, vốn định thiết kế làm thư phòng.

Có điều bây giờ ở vị trí chính giữa, đã bị ngao sói bới ra một cái hố lớn.

Bản thân bề mặt lát gạch nung toàn bộ đều bị lật ra, cái hố càng ngày càng lớn, gần tới nửa mét.

Lông ngao sói đều dựng đứng hết lên, cái vòng lông màu xanh đen xen lẫn màu đỏ trên cổ ngao sói ấy, trông vô cùng hung hãn, đặc biệt là răng nanh của nó còn tỏa ra ánh sáng lạnh.

Tôi làm một động tác suỵt, bảo bọn họ đừng manh động.

Tôi đương nhiên là không sợ ngao sói, trực tiếp đi thẳng vào căn phòng bên.

Sau khi lại gần, vừa hay phía dưới miệng hố phát ra tiếng ào ào, hóa ra đây là một cái hố rỗng...

Một thứ mùi máu tanh và xác thối khó ngửi bay ra ngoài, đồng thời còn có từng đợt tiếng hắt xì vang lên.

Ngao sói sủa lên một tiếng hung hãn, cái tiếng hắt xì xạch xạch kia liền trở nên hoảng loạn.

Ngao sói không tiếp tục đào nữa, mà quay đầu vẫy vẫy đuôi với tôi, còn vô cùng đắc ý sủa một tiếng đầy nịnh nọt.

Tôi chằm chằm nhìn xuống phía dưới cái miệng hố trống rỗng đó.

Ánh sáng rõ nét, tôi nhìn rõ ràng, đó là một ổ chồn vàng con, cái âm thanh đó, là tiếng kêu của chồn con.

Phía dưới căn nhà cũ của Từ Bạch Bì này, hóa ra còn có ổ của Hoàng bì tử!

Càng quan trọng hơn là, tôi nhìn thấy một cái tẩu thuốc cũ kỹ cắm chéo ở bên trong cái ổ.

Cái tẩu thuốc đó hình như mới được dùng chưa lâu... Vẫn còn hơi hơi bốc khói kìa.



[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm tạ ‘Hỏa tiễn xông bảng’ của Người chế tạo giấc mơ.

Cảm tạ ‘Chứng nhận đại thần’ + ‘Hỏa tiễn xông bảng’ của Ninh Tĩnh Chí Viễn.

Cảm tạ bình luận truyện ưu tú của ‘Tự xưng “Nguyên Bưu” của Tửu Mông Tử’!

Vạn phần cảm tạ trí tưởng tượng bay bổng của chư vị bạn đọc!

Hôm nay kết thúc, ngày mai tiếp tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận