Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 602: NHẶT XÁC

Mao Nguyên Dương đang ngồi trên ghế lái phụ quay đầu liếc tôi một cái.

Lão không hỏi gì thêm, tôi cũng chẳng nói gì nhiều.

Sau khi cúp điện thoại xong, trong lòng tôi vẫn còn có chút vui mừng không đè nén nổi.

Gậy khóc tang bằng đồng, bản thân đã có tác dụng phá tà trấn quái, lại cộng thêm Áp trấn thần chú nữa!

Đây tuyệt đối là một món binh khí sắc bén! La bàn nhái với bốn tầng Phong thủy bàn, cũng tuyệt đối mạnh hơn la bàn nhái với ba tầng Phong thủy bàn trước đây.

Trên người có thể đem theo đồ nghề, sự tự tin của tôi cũng sẽ nhiều hơn không ít.

Tốc độ xe bắt đầu chậm lại, bên ngoài cửa sổ đã là đường quốc lộ của ngoại thành, núi Hành long to lớn đã lọt vào trong tầm mắt.

Thích Lan Tâm dừng xe, một đoàn tất cả người cũng đều xuống xe.

Tôi ở trước dẫn đường, đi lên trên núi.

Lúc này tâm trạng của mọi người đều không mấy tự nhiên, đại bộ phận trong mắt đều toát lên vài phần khẩn trương cấp bách, đồng thời còn lẫn với nỗi hận.

Tất cả mọi người đều không nói một lời, duy chỉ có Trương Nhĩ cứ liên tục nhìn quanh bốn phía, còn lúc lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm.

Trời xui đất khiến thế nào tôi lại vụt ra một ý nghĩ, lão thế này là đang xem tướng sao?

Núi Hành long chắc chắn là chẳng có phong thủy gì để xem, duy nhất một khả năng, chính là Trương Nhĩ tiết kiệm thời gian, bất cứ lúc nào cũng đều đang nghiên cứu Táng ảnh quan sơn.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã tới chỗ sườn núi, một chỗ phía trước rừng cây rậm rạp.

Tôi giơ tay lên chỉ vào rừng cây này, giải thích rằng trong đây có một chỗ đất có màu đỏ, lần trước lúc Phùng Quân bị trộm thọ, đã đến đây đào đất.

Mao Nguyên Dương lạnh lùng nói một câu: “Ngày mai tới san bằng chỗ này luôn.”

Tôi không tiếp lời, tiếp tục dẫn đường đi vào trong.

Lại qua mấy phút nữa, xuyên qua những rừng trúc, chuối tiêu cùng với một số cây xoan nặng âm, cuối cùng sau khi vòng qua một vùng lớn phần mộ xong, trong tầm nhìn cuối cùng cũng xuất hiện căn nhà vách đất nhỏ đó.

Mái ngói rách rưới, cánh cửa cũ kỹ, tường đất cũng không ít chỗ lồi lõm.

Chưa đợi tôi mở miệng, Mao Nguyên Dương dẫn đầu, mười mấy Phong thủy sư đều đã dùng tốc độ cực nhanh lao vào trong căn nhà vách đất đó.

Trong nháy mắt, bên trong đã có ánh sáng hỗn loạn, có người bật đèn pin lên, có người lấy nến ra.

Tôi và Trương Nhĩ không vào trong.

Thần sắc Trương Nhĩ toát ra vài phần phức tạp, lão quay đầu nhìn tôi một cái, khẽ than nói: “Đối với bọn họ, trong chuyện này cậu có ơn lớn.”,

Tôi không biết tiếp lời câu này thế nào, chỉ cười khổ một cái.

Giây tiếp theo, trong căn nhà vách đất bèn vọng ra một tiếng gọi bi thương: “Cha!”

Sau một tiếng quỳ xuống đất nặng nề, lại là tận mấy tiếng kêu nữa, nếu không phải là gọi sư tôn, thầy, thì cũng là dạng gọi cha mẹ.

Không một ngoại lệ, giọng nói của bọn họ đều là bi phẫn, đau khổ, thậm chí còn cả oán hận!

Tôi nghe mà trong lòng rất bức bối, có điều Phong thủy sư rất nhiều cũng là nhất mạch đơn truyền, con nối nghiệp cha là rất bình thường.

Lão già trộm thọ đó và Giới phong thủy của thành phố Nội Dương, phải nói là đã kết tử thù!

Tôi đột nhiên nghĩ tới một điểm, số năm mà lão ở đây chắc chắn không hề ngắn, nếu không đã chẳng giết nổi bao nhiêu Phong thủy sư như vậy, những cái xác khô kia rõ ràng không phải là của một hai năm trước.

Nhà họ Thích từ trước tới nay sợ rằng đã làm không ít chuyện thế này rồi.

Lão già này e là cũng rất hiểu Giới phong thủy của thành phố Nội Dương.

Lão giết bao nhiêu cao thủ như vậy rồi! Đúng thật là thân thủ kém như vậy sao? Đánh đấu với tôi mà đều phải trốn đi theo lỗ chó?

Lý Đức Hiền là một kẻ quý mạng sống, thân thủ cũng không tốt, còn bị giam lâu như vậy nữa.

Nhưng người tới lúc chết, nhất định sẽ rất điên cuồng!

Lý Đức Hiền đều chẳng có cơ hội phản kháng, lão tuyệt đối có thủ đoạn giết người rất đáng sợ!

Trên trán hơi phủ lên một lớp mồ hôi lạnh dày đặc, tôi vẫn phải tìm hiểu tình hình một cách kỹ càng với cấp trên của Từ Thi Vũ thật, nếu như có thể có camera quay được xem lúc đó đã phát sinh chuyện gì thì tốt quá, có thể giúp được việc lớn!

Trong thời gian tôi suy nghĩ, tiếng khóc trong căn nhà vách đất vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Bên trong đều là một số nhân vật lớn của giới phong thủy, nhưng đều khóc giống như một đứa trẻ.

Phải đến tận hơn mười phút sau, Mao Nguyên Dương mới là người đầu tiên ra ngoài.

Dù là tướng mặt tứ bạch nhãn như lão, mà cũng tròng mắt đỏ lên, trong mắt không ít vằn máu.

Trên lưng lão, cõng một cái xác khô, cái xác khô đó da bọc lấy xương, hai má hóp lại, tâm mày nứt ra, xương mày cũng trực tiếp đứt đoạn, vị trí nhân trung càng là có một cái lỗ! Hốc mắt lõm sâu xuống, dường như còn toát lên vẻ hung tợn trước khi chết!

Tiếp sau lão, hơn mười người còn lại ai cũng cõng theo xác chết ra ngoài, thậm chí còn có một người vác theo ba xác chết.

Thần sắc biểu cảm của Mao Nguyên Dương đã là trấn tĩnh nhất rồi, những người khác thân người hoặc nhiều hoặc ít đều đang run rẩy, trong mắt càng oán hận đến cực điểm, không khí xung quanh cũng trở nên vô cùng ngột ngạt.

Gần như tất cả xác khô, đều có chung một “tướng cốt”.

Vốn dĩ xem mặt cũng là xem cốt, da thịt không hoàn toàn che lấp được xương cốt. Tướng ẩn hiện trên da thịt, còn trên cốt thì rất rõ ràng. Vậy nên rất nhiều lúc, tôi nhìn thấy người trên mặt quá nhiều thịt, liền chẳng cách gì xem “tướng mặt”.

Tướng mệnh hư của những xác khô này càng nghiêm trọng hơn, bọn họ không giống như những người nhà họ Thích lần lượt bị trộm thọ một cách từ từ kia, bản lĩnh của Thích lão gia kém cỏi, lão già trộm thọ thì tàn nhẫn mà còn ngang tàng mạnh mẽ, trực tiếp trộm sạch tất cả thọ, những tướng cốt này bèn có thể dùng tướng đoạn mệnh để hình dung.

Mao Nguyên Dương không nói một lời, lên phía trước đi xuống núi, phía sau những người kia cũng lần lượt đi theo.

Tôi vốn định đi theo, thì Trương Nhĩ lại giơ tay lên, làm một động tác ngăn cản.

Tôi vô cùng thắc mắc, mất tự nhiên hỏi: “Sao thế chú Trương, chúng ta không xuống núi à?”

Trương Nhĩ khẽ thở dài một tiếng nói: “Xuống núi thì vẫn phải xuống thôi, có điều người chết ở trong đây, lại chưa chắc đều được đón đi toàn bộ, Phong thủy sư, Đạo sĩ, không ít con nối nghiệp cha, cũng có một số khách độc hành, tôi cũng có một người bạn cũ mất tích rất nhiều năm rồi. Vào trong xem xem đi.”

Lòng tôi vụt chấn động, còn Trương Nhĩ thì đã sải bước vào trong căn nhà vách đất.

Sau khi theo vào trong tôi mới phát hiện, quả nhiên, không phải là tất cả xác chết đều được đưa đi.

Vẫn còn có xác khô trong khoảng sáu cỗ quan tài bị để lại.

Trương Nhĩ lắc lắc đầu, bình lặng nói: “Thập Lục, cậu tuổi còn trẻ măng đã học được nhiều thuật Phong thủy Âm dương như thế, cũng coi như là Tổ sư thưởng bát cơm, Phong thủy sư trong thiên hạ khác đường cùng đích, xác không ai nhận lãnh, tôi với cậu phụ trách đưa về được không?”

Trong lúc nói, Trương Nhĩ cũng dừng lại phía trước một cỗ quan tài, thần sắc lão phức tạp, cũng toát lên vài phần tiếc nuối.

Tôi ngẩn ra một chút, có điều lời của Trương Nhĩ nói thì đúng thật là có lý.

Cùng là Phong thủy sư, Âm dương tiên sinh, hoặc giả ngày nào đó bèn sảy chân chết bất đắc kỳ tử nơi núi đồi hoang dã, không người nhặt xác.

Bọn họ có một ngày như thế, tôi chưa chắc đã chẳng có một ngày như thế.

Cũng chính như câu nói đó, cứ làm việc tốt, đừng hỏi tiền đồ.

Tôi và Trương Nhĩ đem tất cả các xác khô còn lại toàn bộ đều thu dọn vào một chỗ, lão lại rút dây thừng ra, buộc ba xác lại với nhau.

Xác khô vốn chẳng còn nước, trọng lượng không nhiều, chúng tôi mỗi người cõng ba xác cũng không trầy trật.

Tôi vốn định hỏi chuyện người bạn cũ của lão, nhưng nhìn Trương Nhĩ chẳng có ý muốn nói, nên cũng từ bỏ.

Lúc lại xuống núi, trên đường hiển nhiền đã chẳng còn nhìn thấy đám người Mao Nguyên Dương nữa.

Mãi cho đến lúc xuống tới dưới chân núi, lại nhìn thấy bọn họ, thì cho dù là Mao Nguyên Dương, mí mắt cũng đều hơi có chút nhướng lên.

Những Phong thủy sư còn lại, thì kinh ngạc, rồi tiếp đấy lại trở nên phức tạp.

Tôi có thể nhìn thấy rõ nét, ánh mắt không ít người nhìn tôi, đều có thêm rất nhiều thiện cảm.

Bây giờ trời đã sắp sáng, chúng tôi cũng liền đi nhanh về hướng nhà họ Phùng.

Ít nhất phải bố trí ổn thỏa cho những hài cốt này xong, tôi mới có thể qua nhà họ Thích nói rõ tình hình với phía cảnh sát.

Lúc khoảng chừng hơn bảy giờ sáng, chúng tôi về đến nhà họ Phùng.

Phùng Chí Vinh hóa ra đã dậy từ lâu rồi, giống như đang ở trong nhà đợi chúng tôi vậy.

Có điều tôi rất nhanh đã biết được, người Phùng Chí Vinh đợi chỉ có một mình tôi!

Bởi vì bên cạnh ông ta, đặt mấy món đồ.

Một cây gậy khóc tang dùng daay lụa trắng bọc lại, một thanh trảm quỷ đao dày rộng, và còn một chiếc la bàn nhái!

Thương Tượng có qua đây rồi?

Đồng thời, tôi còn phát hiện trong sảnh chính thiếu mất một món đồ.

Mảnh vỡ của cái bát đồng trên bàn không còn nữa... Mao Nguyên Dương lúc trước đã nhặt đi rồi?Làm
Bạn cần đăng nhập để bình luận