Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 613: VỎ QUÝT DÀY CÓ MÓNG TAY NHỌN

Giây phút dứt lời, Trâu Vi Dân liền lật vạt áo, để lộ ra chiếc còng tay sáng bóng, những cảnh sát còn lại thì không phải mặc thường phục nữa, có người ấn lấy thắt lưng, có người cũng vây lại, chuẩn bị động thủ.

Sắc mặt của Mao Nguyên Dương bắt đầu lúc xanh lúc đỏ, rất nhanh đã đỏ bừng lên thành màu gan lợn, đặc biệt là đôi mắt bốn bên lòng trắng kia, đồng tử co mạnh lại thành một chấm, lòng trắng đã trở nên cực kỳ rõ nét, con ngươi càng nhỏ hơn so với lúc trước.

Những đạo sĩ còn lại, rõ ràng không trực tiếp và cứng rắn như Mao Nguyên Dương, thần sắc lập tức có chút hoảng loạn.

Mao Nguyên Dương không nói một lời, chỉ nhìn chòng chọc Trâu Vi Dân.

Trâu Vi Dân được cái cũng không tiếp tục kích thích Mao Nguyên Dương nữa, buông vạt áo xuống, móc từ trong túi áo ngực ra một chiếc thẻ công tác, trực tiếp giơ tay ra trước mặt Mao Nguyên Dương, giọng điệu không chút cảm xúc nói: “Đây là thẻ công tác của tôi, bên trên là số hiệu cảnh sát, nếu Mao quan chủ cho rằng quy trình chấp pháp của tôi có vấn đề gì, có thể đi khiếu nại, có điều bây giờ mong ông cũng phối hợp công tác của chúng tôi, cùng với đồng bọn và người bị thương đồng hành với ông, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.”

Có mấy đạo sĩ cúi đầu bước nhanh đến bên cạnh Mao Nguyên Dương, hạ thấp giọng khuyên bảo mấy câu.

Mao Nguyên Dương hất ống tay áo một phát, vẫn lạnh như băng liếc Trâu Vi Dân một cái, rồi mới đi ra ngoài.

Lúc gần đến cổng, lão còn cười ha hả một tiếng.

Đầu mày tôi hơi hơi nhíu lại, lão Mao Nguyên Dương này so với Liễu Dục Chú, thì phải nói là quá mức ngang ngược, hơn nữa còn không có nguyên tắc. Kiểu mặc thủ thành quy, cố chấp theo ý mình của Liễu Dục Chú cũng là đứng trên quan điểm đạo nghĩa tuyệt đối, hoặc là xuất phát điểm cao nhất của đạo đức, ví dụ như gã lấy diệt xác sát trừ ác quỷ làm nhiệm vụ của mình, thứ chú trọng là thay trời hành đạo.

Còn sự ngang ngược của Mao Nguyên Dương, hoàn toàn xây dựng dựa trên sở thích tình cảm cá nhân của bản thân, phàm là có người khiến lão không được như ý, lão nhất định sẽ lập tức nói xấu, thậm chí là còn động thủ. Đôi bên hoàn toàn không thể đánh đồng với nhau được.

Tuy Mao Nguyên Dương dính trái đắng, trong lòng tôi có một tý chút cảm giác hả dạ, nhưng tôi cũng có chút lo lắng, liệu lão có báo thù Trâu Vi Dân hay không.

Dù gì tính cách của Tứ bạch nhãn cũng không chỉ là coi mình là trung tâm, mà còn thù nhỏ tất báo.

“La tiên sinh, mời cậu cũng ra ngoài đi, có cần chúng tôi gọi xe cứu thương không?” Trâu Vi Dân nói chuyện với tôi rõ ràng hòa nhã và khiêm nhường hơn rất nhiều.

“Bọn tôi tự sắp xếp, Trâu cảnh quan, tôi đưa thêm một người đi nhé.” Trong lúc nói, tôi đưa ngón tay chỉ vào Trần Tiểu Bàn giờ này đã khóc sướt mướt trong đám xác chết.

Vẻ mặt Trâu Vi Dân rất khó xử, anh ta cười khổ nói: “Sợ là cũng không được, La tiên sinh, cậu ta là nhân chứng chứng kiến tận mắt rất quan trọng, hơn nữa cậu ta còn lưu lại video bằng chứng cực kỳ quan trong, hôm nay số người chết quá nhiều, nếu như không có video này của cậu ta, các cậu chắc chắn cũng không rời đi được.”

“Cho dù là thế này, bên trên cũng sẽ gọi các cậu tới bất cứ lúc nào, các cậu vẫn phải bảo đảm gọi lúc nào có mặt lúc đó.”

“Có điều La tiên sinh yên tâm, phía cảnh sát sẽ bảo vệ tốt cho bất cứ nhân chứng nào, cũng sẽ tiến hành khai thông tâm lý đối với cậu ta. Sẽ không có chuyện gì đâu.” Trâu Vi Dân nghiêm túc hơn không ít.

Anh ta đã nói đến nước này, tôi cũng chẳng còn lý do gì để nói thêm nữa.

Khẽ thở dài một tiếng, tôi bảo với Trâu Vi Dân, đợi trạng thái của Trần Tiểu Bàn hơi tốt hơn một chút, thì đưa nó tới nhà họ Phùng tìm tôi.

Trâu Vi Dân trịnh trọng gật đầu, tôi mới cùng Trương Nhĩ đi ra phía ngoài.

Lúc này mưa đã dừng rồi.

Đạo sĩ bị thương cũng đều được khiêng ra ngoài, cổng nhà họ Vương đã được kéo dây cảnh giới rất dài.

Bọn họ không hề gọi xe cấp cứu, vốn dĩ đưa bọn họ tới là xe của nhà họ Phùng, và cả một số xe của bản thân Đạo quán.

Những chiếc xe đó cũng lái vào trong thôn, lần lượt đưa người bị thương nặng đi trước.

Còn về việc có người chết hay không, chết mất mấy người, thì tôi không rõ lắm.

Phía dưới cái cây già cong queo ở phía bên kia đường thôn, Mao Nguyên Dương trong tay vẫn cầm một chiếc gương đồng, trong mắt vẫn là vẻ thành kính và khát vọng không đè nén nổi.

“Loại người cố chấp với ý mình như lão, lòng dạ rất hẹp hòi, có điều có một câu nói rất hay, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Đạo quán hạng bét, đạo sĩ quê mùa, đều coi đạo sĩ của Liễu gia Táng Nguyên là chính thống, có được pháp khí mà đạo sĩ nhà họ Liễu vứt bỏ cũng khiến lão hưng phấn đến mức này.”

Giọng nói của Trương Nhĩ tương đối khẽ, chỉ có hai chúng tôi có thể nghe thấy, cuối cùng lão còn nói một câu với vẻ phức tạp: “Có điều, nếu như lão nhìn rõ ràng ra, thì sợ rằng sẽ chẳng phải bộ dạng này rồi.”

“Thập Lục, tôi xem phản ứng vừa nãy của cậu, cậu biết “hắn”?” Giọng của Trương Nhĩ kèm theo vẻ dò hỏi.

Tôi gật gật đầu: “Chú Trương, đợi về rồi cháu kể với chú sau.”

Trong thời gian này, chiếc xe cuối cùng cũng đã tới.

Mao Nguyên Dương ngồi lên ghế lái phụ, Trương Nhĩ cũng đi về phía chiếc xe, ra hiệu cho tôi đi theo.

Tôi hơi có chút do dự, sau đó dừng lại nói: “Chú Trương, cháu không đi, Mao Nguyên Dương còn phải khắc phục hậu quả thương vong của Đạo quán, cùng với thương vong của những phong thủy sư kia, chú đi cùng đi, chú với Mao Nguyên Dương hoặc giả còn có thể thương thảo vài câu, xem xem đối sách thế nào.”

“Chúng ta đã cắt đứt một bước đi trong kế hoạch của lão già đó, lão chắc là bị đánh cho trở tay không kịp, cho dù là có hành động nữa, thì cũng không nhanh như vậy. Cháu phải ở trong thôn đợi thêm hai ngày nữa.”

“Hai ngày?” Trương Nhĩ nhíu mày, nói: “Một mình cậu ở lại đây, chưa chắc đã an toàn.”

Tôi lắc lắc đầu nói: “Lão già đó sẽ không tới tìm cháu luôn bây giờ, những việc mà Thích lão gia làm chắc là rất quan trọng, lão chắc chắn sẽ có hành động khác, vừa hay cũng đợi mấy người Trâu Vi Dân hỏi ra manh mối. Hơn nữa kể cả lão tới tìm cháu, cũng chưa chắc đã làm gì được cháu.”

Tôi nhìn Trương Nhĩ thật sâu, nói: “Cái ‘người’ vừa nãy, bám theo cháu đã rất lâu rồi.”

Vẻ mặt Trương Nhĩ kinh hãi, lão gật gật đầu, không nói gì thêm, mà bước lên xe.

Rõ ràng từ trong cửa sổ xe, tôi nhìn thấy Trương Nhĩ thò đầu ghé sát tai Mao Nguyên Dương, hình như lão đang nói gì đó.

Bản thân Mao Nguyên Dương đang là nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhưng giờ lại không nhìn qua nữa, mà kéo cửa sổ xe lại.

Trương Nhĩ chắc sẽ không nói chuyện của xác thanh thi, dù gì tôi cũng không nói rõ ràng quá nhiều, chỉ là không biết lão nói cái gì mà Mao Nguyên Dương không tiếp tục kiên trì đi theo tôi nữa.

Tôi vốn còn tưởng muốn một mình ở lại trong thôn sẽ có chút phiền phức.

Tất cả xe đều rời đi, bên đường đã chẳng còn người nào khác, tôi mới đi về đầu bên kia thôn.

Cơn mưa lúc nãy khiến mặt đường toàn là bùn nhão, vầng trăng như lưỡi liềm trên bầu trời đêm lại lần nữa xuất hiện, giống như một lưỡi dao sắc nhọn, rạch qua trên bề mặt da.

Lúc đi qua thôn, cái kiểu yên tĩnh đến cực độ ấy, khiến người ta rất khó chịu.

Cả cái thôn Tiểu Liễu, gần như đều đã sắp thành thôn trống rồi, vừa nãy chạy thoát cũng chẳng được bao nhiêu người.

Về đến trong sân nhà tôi, tôi trước tiên đi tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, rồi mới về phòng lên giường.

Đem gậy khóc tang dựng lên trước ngực, nhìn Áp trấn thần chú trên thân gậy.

Nghĩ đến Ương Lang thần chú mà xác thanh thi dùng vừa nãy, cũng chẳng biết thực lực của hắn so với Liễu Dục Chú, thì ai mạnh ai yếu?

Thích lão gia bị bắt, bao nhiêu người nhà họ Thích bị bắt như thế, sợ rằng người nhà họ Thích còn sót lại không nhiều, để lại cho Thích Lan Tâm e rằng cũng là một đống hỗn loạn.

Có điều tôi lại chẳng có thời gian đi quản những chuyện nhỏ nhặt này, cô ta hoặc giả có thể khắc phục tốt hậu quả.

Tôi cũng hy vọng Trâu Vi Dân có thể hỏi ra chút chuyện, như thế này, chúng tôi cũng sẽ có manh mối!

Nghĩ ngợi một lúc, tôi lại lấy Trạch kinh ra xem, lúc lật đến trang chỗ tờ giấy ố vàng mà ông nội để lại thì dừng lại, cúi đầu nhìn sơ đồ phong thủy trên đó.

Nguyên nhân tôi không đi, cũng chính là bởi vì tờ giấy này, cùng với di nguyện của ông nội tôi.

Qua hai ngày nữa, cũng chính là ngày kia, là đến thời hạn ba mươi năm mà ông nói với bà nội, tôi phải đi lấy Thi đan của ác thi đó ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận