Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 622: MÃ HẮC ĐẠO

Mặt Phùng Bảo biến sắc, giơ tay bèn đi kéo Phùng Quân, rõ ràng, trên trán Phùng Bảo cũng có không ít mồ hôi, thân người hơi hơi phát run.

Tôi phản ứng rất nhanh, chú ý đến trên mặt Phùng Quân tuy có vẻ khiếp hãi, thân người cũng đang run cầm cập, nhưng không hề có thay đổi gì khác, hắn quỳ xuống theo bản năng?

Giây tiếp theo Phùng Quân được kéo dậy, hắn run rẩy nói: “La tiên sinh, nhìn thấy chỗ vải này, cảm giác giống hệt như lúc tối hôm đó tôi bưng cái bát kia vậy, cả người đều không nghe lệnh, còn có một âm thanh cứ liên tục kêu ong ong trong đầu...”

Lòng tôi ớn lạnh một phát, rồi mới nói: “Đây e rằng chính là phù văn trên cái bát đồng, anh từng bị bát đồng ảnh hưởng, nhìn thấy phù văn lại bị ảnh hưởng nữa. Bọn tôi thì còn đỡ hơn một chút.”

Trương Nhĩ không nói gì, một tay cầm Phong thủy bàn, nhanh chân đi về phía một mảnh vải phù được treo ở mé bên, giơ tay lật một phát, vải phù bị kéo ra, phía sau không có người nào.

“Đám vải phù này đúng thật là kỳ dị rợn người, Thập Lục, cậu trước tiên tìm ra Thương Tượng đã, anh ta sao chép cũng quá nhiều rồi. Đổi thành mấy người thường vào đây, sợ rằng phải mất thần trí ngay tại trận.” Tốc độ nói của Trương Nhĩ cực nhanh.

“Phùng Bảo, anh dìu Phùng Quân ra ngoài, đừng có vào đây.” Tôi trầm giọng sắp xếp.

Phùng Bảo nhanh chóng kéo lấy Phùng Quân rút ra khỏi cổng.

Tôi thì trực tiếp lấy Định la bàn ra, cái cảm giác quay cuồng kia bèn tiêu tan đi rất nhiều, Định la bàn toát ra một cảm giác mát lạnh, kích thích khiến ý thức tỉnh táo. Nhanh chóng bước về phía hành lang ở bên cạnh, đi qua căn phòng dụng cụ của Thương Tượng.

Nhà Thương Tượng không hề lớn, trong nháy mắt tôi đã đến ngoài cửa phòng dụng cụ.

Một tay cầm Định la bàn, tay còn lại tôi nắm lấy gậy khóc tang ở thắt lưng, đồng thời dùng chân kề lên cửa, rồi vụt dùng sức đẩy một phát vào trong!

Trong phòng ánh sáng sáng tỏ, hoàn toàn là thứ ánh sáng mạnh của đèn compact công suất cao.

Trên bàn thao tác nằm bò một người đàn ông thân hình ngũ đoản, đây chẳng phải chính là Thương Tượng sao?

Trong tay anh ta, nắm chặt một cái bát, cái bát đó ánh lên màu đồng, hoàn toàn hoàn chỉnh! Rõ ràng chính là cái bát thọ dùng trộm thọ đó!

Trên bàn thao tác còn có một quyển sổ tay ghi chép, anh ta đang đỏ mắt nhìn chằm chằm.

Trên mặt đất có rất nhiều vải phù, có cái được sao chép hoàn chỉnh, có cái bị vò thành một nắm.

Thấy Thương Tượng không sao, lòng tôi như gỡ được một tảng đá lớn xuống, nhưng anh ta đã sửa chữa phục hồi bát đồng lại rồi, thì khiến lòng tôi lạnh ngắt, đặc biệt là anh ta đang nhìn sổ tay ghi chép, đó lại là thứ gì?! Trạng thái này của anh ta không nghe điện thoại không trả lời tin nhắn, giống như mất hồn, thì cũng quá đỗi quái dị.

“Thương Tượng!” Tôi quát lên một tiếng mà anh ta vẫn không tỉnh táo lại.

“Đây là kinh hồn rồi, dùng la bàn trấn anh ta một tý là được.” Trương Nhĩ cũng vào trong phòng với tôi.

Tôi không ngừng nghỉ, sau khi đến trước mặt anh ta, Định la bàn không chút do dự ấn luôn lên đỉnh đầu của anh ta.

Thân người Thương Tượng run rẩy mãnh liệt một phát, rồi anh ta ngơ ngác quay đầu lại: “La tiên sinh? Sao cậu lại đến đây?”

Giọng anh ta rất khàn, màu đỏ máu trong mắt cũng bớt đi không ít, nhưng còn lại thì vẫn có vằn máu.

Đầu mày tôi nhíu chặt nhìn cái bát đồng trong tay Thương Tượng, trên tay anh ta cũng có chi chít vết thương.

“Sao anh không đeo găng tay?” Tôi hạ giọng nói: “Đặt nó xuống.” Thương Tượng lúc này mới lập tức đặt cái bát đồng xuống.

Anh ta lắc lắc đầu, rồi mới sợ hãi nói: “Cái bát này đích thực có chút kỳ dị, chỗ phù văn đó tôi thực sự là không sao chép lại được, quá rời rạc phân tán, phải phục hồi nguyên trạng cho nó xong tôi mới có thể sao chép được, sau đó tôi lại muốn thử một chút xem chạm vào nó rốt cục sẽ như thế nào, đồ đồng đang yên đang lành làm sao có thể quái dị như vậy được, cho nên mới thử...”

“Đúng rồi La tiên sinh! Tôi biết cái bát này là do ai đánh ra rồi!” Thương Tượng lại định đi cầm cái bát, tôi lập tức ngăn động tác của anh ta lại.

Nhìn một lượt không thấy trên bàn thao tác có găng tay, tôi liền lập tức lấy găng tay tiên xám ra bảo anh ta đeo vào.

Thương Tượng đeo găng tay vào cầm bát lên, sau khi lật úp xong thì chỉ vào đường viền đáy bát, ở đó có một dòng chữ phồn thể nhỏ xíu, khắc là: “Thương Đường tác trì.”

“Vật khắc danh tính, để kiểm thành tín(*). Đây là quy tắc từ cổ đến nay của thợ chế tác đồ đồng chúng tôi, luật thép của tổ nghề, nếu không làm như thế này, thì không có tư cách làm thợ đồng, vị Thương Đường này là ông cố nội của tôi, trước đây cụ là một thợ thủ công rất có tiếng, còn từng chế tác đồ đồng tế lễ cho Hoàng đế cuối cùng. Cụ có một quyển sổ tay, ghi chép mỗi một món đồ qua tay cụ chế tác, vì sao chế tác, cuối cùng chuyển đi đâu. Bao gồm cả chi tiết bên trong.”

Những lời này của anh ta, khiến tôi càng vô cùng kinh hãi.

Trương Nhĩ đứng cạnh đầu mày cũng nhíu chặt lại thành một chữ Xuyên.

Sau khi đặt cái bát xuống xong, Thương Tượng cầm quyển sổ tay ghi chép kia lên, quyển sổ tay này niên đại rõ ràng không ngắn, tờ giấy cũ rích hơn nữa còn có chút ít rách hỏng. Anh ta lật đến trang cuối cùng đưa cho tôi.

Bên trên có một tờ bản vẽ phác họa, đại khái bèn là một cái bát, bên trên còn có phù văn, chỉ có điều cái bát này chỉ là mặt bên, không phải hoàn chỉnh, bên cạnh còn có một đoạn chữ viết.

“Thay bạn già Viên Hóa Thiệu làm quà thọ Tám mươi, bát đồng một chiếc, yêu cầu ẩn phù trong bát, không hiểu nghĩa phù, mỗ đêm nay mang bát đi tiệc.”

Thương Tượng đứng bên cạnh ánh mắt sáng rực, tiếp tục nói: “Lần đó khi tôi nhìn thấy cái bát đồng này, bề mặt thực sự quá tầm thường, căn bản không nghĩ tới tầng ý nghĩa này, về nhà xong cũng không phân biệt được phù văn, sau khi phục hồi nó xong, tôi mới nhớ đến quyển sổ tay ghi chép của ông cố nội, sau khi lấy ra xong, tôi đem phù văn sao chép lại, đối chiếu với bộ phận phù văn trong sổ ghi chép. Phát hiện có thể khớp được!”

“Có điều thời gian đã quá lâu rồi, tôi đích thực cũng không nhớ ra được hiện giờ còn có gia tộc nào họ Viên không.”

“La tiên sinh cậu lúc đó dặn tôi nhiều như thế, cái bát này đúng thật là kỳ dị, nó còn có tác dụng đặc thù gì à?” Thương Tượng tiếp tục hỏi.

Trương Nhĩ liếc tôi một cái, rõ ràng trong ánh mắt có sự nhắc nhở.

Tôi lắc lắc đầu nói: “Đích thực là có tác dụng khác, có điều không tiện nói nhiều, anh hỏi nhiều cũng không ích lợi gì.”

Thương Tượng gãi gãi đầu, anh ta được cái cũng chẳng tiếp tục hỏi thêm, mà dùng sức nhay nhay huyệt thái dương, cười khổ nói một câu: “Nháy mắt đã mấy ngày rồi, tôi sao chép lại xong, nhìn cái bát đồng này cứ thấy phát sợ, hình như là phải đi đến nơi nào đó vậy, có điều lúc thì tỉnh táo lúc lại mơ hồ, không chậm trễ việc của các cậu là tốt rồi.”

“Đúng rồi La tiên sinh, vừa hay cậu đến rồi, chỗ la bàn này cậu cầm đi mà dùng, tôi sẽ cố gắng nhanh chóng đánh nốt mấy cây đao khác.”

Thương Tượng lập tức chỉ vào la bàn nhái ở phía bên kia bàn chế tác, đại bộ phận là ba tầng Phong thủy bàn, cũng có một chiếc bốn tầng Phong thủy bàn mới được khắc.

Tôi lúc này mới hiểu, Thương Tượng vì sao còn có thể ở lại trong căn phòng dụng cụ này được, nếu không phải có những cái la bàn này, sợ rằng anh ta đã đi tới phía trước căn nhà vách đất ở trên núi Hành Long đó rồi.

Tôi không lập tức đi động đến la bàn, mà dùng vải bọc cái bát đồng lại, Trương Nhĩ cũng nhặt vải phù dưới đất lên cất mấy mảnh đi.

Tôi dặn Thương Tượng đem theo người một chiếc la bàn bốn tầng Phong thủy bàn, không được rời người, sau đó cất những la bàn nhái còn lại đi, tổng cộng ba chiếc.

Thương Thương cũng hoàn toàn làm theo những gì tôi nói.

Tôi cũng dặn đi dặn lại Thương Tượng, chuyện ngày hôm nay giữ trong bụng cho đến chết, không được nói với ai hết, tốt nhất là dạo gần đây cũng đừng đi đâu cả, ở yên trong nhà anh ta, Thương Tương không khỏi thắc mắc, có điều cũng không hỏi thêm.

Rời khỏi phòng dụng cụ, anh ta tiễn chúng tôi ra ngoài.

Ra đến sân, tôi cũng thu hết toàn bộ chỗ vải phù kia lại, chất đống chúng vào giữa sân rồi cho một mồi lửa đốt luôn, cuối cùng tôi còn răn đe Thương Tượng, chỗ phù này tốt nhất cũng quên đi, Thương Tượng mới bảo với tôi, bắt buộc phải nhìn cái bát đó mới có thể sao chép, còn không anh ta cũng không nhớ nổi.

Tôi hơi thở phào một tiếng.

Ra khỏi cổng nhà Thương Tượng, anh ta cũng ở trong đóng cửa lại.

Bên ngoài Phùng Bảo và Phùng Khuất đều đã lên xe, Phùng Quân đỡ hơn một chút, có điều vẫn đang ngồi ngẩn ra trên ghế lái phụ.

Chúng tôi cũng lên hàng ghế sau, tôi mới chú ý đến việc sắc mặt Trương Nhĩ tương đối khó coi.

Vừa định hỏi lão, có phải còn phát hiện vấn đề gì không?

Thì Trương Nhĩ đột nhiệt hạ thấp giọng nói: “Tôi biết Viên Hóa Thiệu là ai, nếu đúng là cái kẻ đó, thì sợ là chúng ta chẳng có cơ hội gì. Nếu như là con cháu hậu bối của y, đêm nay cũng cần cẩn thận. Lái xe về nhà họ Phùng, nhanh đi thương lượng với Mao Nguyên Dương.”

Tôi mất tự nhiên hỏi Trương Nhĩ, bảo lão kể thêm trước với tôi một ít, chứ không tôi vẫn cứ đầu óc mù mờ.

Trương Nhĩ thở dài một tiếng nói: “Xuất mã, Xuất đạo, Xuất hắc, Âm dương tiên sinh là Xuất hắc, là hành tẩu Âm dương, là cao nhân ngồi phía sau miếu đường. Phong thủy sư chỉ là khao khát trở thành Âm dương tiên sinh mà thôi, thông thường đều học nghề không tinh thông hoặc không toàn vẹn. Viên Hóa Thiệu cũng từng là một Âm dương tiên sinh Xuất hắc.”

Tôi ngẩn người ra, bởi vì những gì Trương Nhĩ nói lại là thứ mà tôi không biết, Âm dương tiên sinh, hóa ra cũng có bao nhiêu đường lối thế này?

[Tác giả có lời muốn nói]

Hồi đáp một chút về các bình luận tranh luận.

La Thập Lục sẽ không trở thành một nhân vật chính vô địch một gậy đập chết huyết sát, nếu thế sau đôi chương cao trào, thì đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Bất cứ thứ gì xuất hiện, La Thập Lục đều nhảy thật cao một phát, một gậy kết liễu kẻ địch? Hay là bất cứ Đại cục phong thủy nào, thằng cu cũng một lời nói toạc huyền cơ?

Người bảo tôi câu chương, đích thực là do tôi không đủ năng lực, tôi đang rất nỗ lực khắc phục việc bí ý tưởng của linh dị, không đi tu tiên chuyển kiếp, mà tra phong thủy phong tục tập quán, xây dựng một giang hồ linh dị.

Tôi viết truyện đã sáu năm, cách viết phần mở đầu tôi lắng đọng tận sáu năm, phần sau chắc chắn không được hay bằng phần được qua trăm ngàn lần gọt giũa phía trước.

Tôi đăng một chương đã.

Cảm tạ các độc giả đọc truyện một cách lý trí, tôi sẽ nỗ lực chăm chút, giảm thiểu khả năng “câu”.

[Giải thích từ dịch giả]

(*)Nguyên gốc: Vật lặc công danh, dĩ khảo kỳ thành, công hữu bất đáng, tất hành kỳ tội (Vật khắc danh tính, để kiểm thành tín, làm không thỏa đáng, phải chịu trị tội). Là một chế tài xuất hiện từ thời Xuân Thu, chỉ việc người thợ chế tác phải khắc tên của mình lên trên đồ vật, để tiện cho người quản lý kiểm tra, nếu chất lượng sản phẩm có vấn đề, sẽ truy ngược nguồn gốc để quy trách nhiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận