Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 625: SAU KHI TUỒNG HẾT, CHO NGƯƠI CHẾT TOÀN THÂY

Tôi đột nhiên cảm thấy, tôi e rằng không thể trở thành người như Trương Nhĩ được.

Tọa sơn quan hổ đấu, bảo toàn bản thân, bắt buộc phải tới lúc có lợi ích phù hợp bản thân lão mới bước ra ngoài, phàm là không có, thì lão liền sẽ cứ chỉ đứng nhìn, bất kể là chết người hay làm sao, nhất định cũng sẽ không ra tay để dính việc lên người.

Nếu như đổi thành tôi, tôi tuyệt đối không làm được.

Không nói thêm gì khác, nói nhiều Trương Nhĩ cũng chẳng đồng ý với cách nghĩ của tôi, sánh vai bước ra ngoài, đồng thời tôi cũng đang suy nghĩ về thái độ của bà nội đối với Trương Nhĩ, cùng với quan hệ của Trương Nhĩ với ông nội tôi, tôi hiện giờ đã thông qua lời nói của lão biết được rằng, lão là anh em của Trương Cửu Quái.

Nhìn thái độ của bà nội, bà chẳng được coi là có cảm tình đối với Trương Nhĩ.

Chẳng lẽ là Trương Nhĩ đã từng làm việc gì đó?

Bên ngoài nhà họ Phùng, Mao Nguyên Dương đã thông qua người làm nhà họ Phùng sắp xếp không ít xe cộ.

Phùng Bảo và Phùng Quân thì lên tiếng gọi tôi, ra hiệu cho tôi vẫn lên chiếc xe ban nãy.

Tôi đang định gọi Trương Nhĩ cùng lên xe, thì lão đã đi về phía bên cạnh Liễu Dục Chú và Mao Nguyên Dương. Tôi không mở miệng thêm nữa, mà chỉ tự lo lên xe của Phùng Bảo và Phùng Quân.

Mấy người Mao Nguyên Dương đi trên đầu nhất, Phùng Quân thì hơi tụt phía sau một chút, còn phía sau nữa thì là đám đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán.

Phương hướng lái xe lúc này, là khu phía đông thành phố Nội Dương mà tôi chưa từng đi qua, thời gian vào khoảng tầm hai giờ chiều.

Phùng Bảo đưa cho tôi một gói bánh mì và một chai nước, bảo tôi ăn tạm chút lót dạ.

Nếu không phải là Phùng Bảo nhắc đến, thì tôi đúng thật là quên cả đói, hơn nữa hắn cũng bảo với tôi, trên xe phía đầu cũng có đồ ăn, tài xế sẽ đưa cho Trương Nhĩ.

Khoảng tầm hơn một giờ đồng hồ sau, cuối cùng cũng vào đến khu phía đông thành phố.

Khu phía đông thành phố Nội Dương được coi là khu vực nghèo nhất, ở đây còn cũ hơn cả khu phố cổ, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy nhà được quét lên chữ ‘Dỡ’, nhưng trên thực tế không được dỡ bỏ. Mấy căn nhà tầng bỏ hoang lẻ tẻ đều là nhà xưởng trước đây, tường ngoài trát xi măng, không được quét vôi cũng chẳng được ốp gạch, ánh lên một thứ màu xám đen, trên cơ bản cửa sổ đều vỡ hỏng, ô cửa trống không trông vô cùng chết chóc.

Đường phố ở đây càng nhỏ hẹp và cũ kỹ, đi qua mấy chỗ đầu phố, cửa hàng đầu đường trên cơ bản đều là trung tâm sinh hoạt người già của khu phố, hoặc là loại quán bán nước chè.

Chưa đến đây, tôi đúng thật là không biết, thành phố Nội Dương đang phát triển nhanh chóng hiện giờ, vẫn còn khu thành phố cũ lão hóa đến mức này, tôi vốn còn tưởng rằng khu phố cổ đã rất cũ rồi.

Thông qua một con phố nhỏ hẹp đi vào trong. Đợi lúc xe dừng lại, xung quanh hai bên đều là nhà ngói, nhà mái bằng bỏ hoang.

Trước mặt chúng tôi có một khu nhà cũ, khu nhà cũ này nhà cao tường dày, gạch nung khá đẹp, mãi cho đến tận bây giờ mà chưa từng bị hư tổn, nhưng lớp sơn cũ màu xanh đen trên cổng thì đã có chút bong tróc.

Bờ tường rất cao, cao đến mức ít nhất phải tận bảy tám mét, giống như một cái cổng trào vậy, không biết phía sau là cái gì.

Trước cổng dựng hai pho tượng sư tử đá, con mắt sư tử được điêu khắc hung hãn, lồi lên giống như chằm chằm nhìn mỗi người định vào trong căn nhà này vậy.

Trên một tấm hoành phi có viết năm chữ Viên Thị Âm Dương Trạch, bên trên cánh cổng ở phía dưới không hề được dán giấy niêm phong, mà đóng tấm niêm phong bằng gỗ, bên trên còn in mấy chữ, đại khái là thời gian và niên hạn điều tra niêm phong.

Tất cả mọi người toàn bộ đều xuống xe, trong lúc Mao Nguyên Dương giơ tay lên, những đạo sĩ ở phía sau đều nhanh chóng tản ra, rõ ràng là đi bao vây cả căn Viên Thị Âm Dương Trạch.

Rất nhanh phía trước cổng chính chỉ còn lại mấy người chúng tôi.

Mao Nguyên Dương đi trên đầu, dùng một thanh kiếm đồng thau bẩy bỏ tấm niêm phong trên cửa. Lão dùng sức đẩy mở cánh cổng, phía sau cổng lùa ra một luồng gió, toát lên một thứ mùi mốc khó ngửi, và còn có một thứ mùi vị lạnh lẽo chết chóc.

Tôi mò lấy Định la bàn ra, Trương Nhĩ trên cơ bản cũng đồng thời lấy Phong thủy bàn ra.

Chuyến đi này không có các Phong thủy tiên sinh khác, việc kiểm tra xem phong thủy khu nhà có vấn đề hay không đều phải dựa vào tôi và Trương Nhĩ.

Lúc vào trong khu nhà, tôi ngăn Phùng Bảo và Phùng Quân lại, bảo bọn họ đợi ở bên ngoài.

Một hàng năm người đi vào trong căn Viên Thị Âm Dương Trạch.

Nhà cửa ở trong đây được xây dựng rất kỳ quái, khu nhà bình thường, chắc chắn là sau khi vào bên trong cổng chính thì là một đại viện trống trải, còn ở đây thì trên đỉnh đầu lại có trần nhà.

Tôi ngẩng đầu nhìn một phát, lập tức liền hiểu ra nguyên nhân bên ngoài nhìn vào bờ tường trông rất cao rồi.

Bên trên còn có một tầng phòng và gác lửng nữa, trực tiếp thiết kế sát với vị trí cổng nhà. Trần nhà trên đỉnh đầu cũng bị ép xuống rất thấp, hoàn toàn không giống như nhà cửa bình thường hiện giờ, nhiều nhất thì trần nhà chỗ này cũng chỉ cao tầm hai mét, cho người ta một thứ cảm giác mười phần bức bối.

Tôi chưa từng nhìn thấy khu nhà nào được xây dựng theo phương thức này, đang nhanh trong hồi tưởng lại nội dung trong Trạch kinh.

Đi vào trong khoảng tầm chục mét, mới coi như vào tới đại viện.

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn một cái, chỗ chúng tôi đi vào, càng giống như một cái hang hẹp, phía trên trần nhà xây dựng tầng gác lửng, bây giờ vào trong đại viện liền có thể nhìn thấy rõ nét.

Nhìn quét xung quanh, gần như đều là kiến trúc hai tầng, phía dưới là một dãy phòng, độ cao mỗi tầng rất thấp, cũng chỉ ngoài hai mét, bên trên thì là tầng gác lửng.

Chỉnh thể đại viện gần như đều là kết cấu gỗ, sử dụng thống nhất loại sơn cũ màu xanh đen.

Ngược lại căn sảnh chính ở một bên thì không còn là kiến trúc hai tầng nữa, mà là một căn nhà lớn một tầng cao quá bảy mét.

“Căn nhà đặc biệt thật.” Tôi cúi đầu nhìn Định la bàn, kim chỉ bên trên hóa ra hoàn toàn đứng yên lại, nhưng lại không đến bên trên vạch giữa!

Tôi vẫn cực ít thấy Định la bàn xuất hiện dạng kim chỉ này.

Giọng nói của Trương Nhĩ đứng cạnh ngoài vẻ nghiêm trọng, cũng có vẻ ngạc nhiên nghi ngờ: “Kim chỉ đứng yên, không về vạch giữa, Thần đàn Cổ sát, không được cư trú... Tôi chưa từng vào Viên Thị Âm Dương Trạch, đúng thật không biết bố cục phong thủy trong đây là như thế này, nơi chốn Thần đàn Cổ sát, năm đó Viên Hóa Thiệu kể cả là Âm dương tiên sinh, cũng không có mệnh số để ở trong loại nhà này! Đây đã không còn được coi là nhà nữa, mà đã coi là miếu rồi!” Trương Nhĩ đã đem những gì tôi nghĩ nói ra rồi.

Đầu mày tôi cũng nhíu chặt lại. Cũng chẳng phải là bảo dạng bố cục phong thủy này không tốt, mà là quá tốt, tốt đến mức không phải là nơi mà con người có thể ở được.

Thần đàn Cổ sát, nhìn tên biết nghĩa, chính là nơi chốn thờ cúng Thần Phật, người làm sao trụ nổi với dạng vận thế này?

Mao Nguyên Dương lạnh giọng nói: “Việc này cũng đủ để thấy được cái tâm tham lam của Viên Hóa Thiệu, trộm thọ để sống, trú ở nơi Thần đàn Cổ sát này, rõ ràng là không coi mình là người nữa.”

Tôi định thần lại, nói: “Vẫn cứ cẩn thận là trên hết, tin tức của chúng ta chắc không bị rò rỉ, tới nhanh như thế, lão chắc không chạy ra ngoài chứ?”

Mao Nguyên Dương liếc tôi một cái nói: “Theo lời Phùng gia chủ nói, bên Dương sai sau khi biết được chỗ này, liền phái cảnh sát chìm liên tục canh chừng, ít nhất là lúc chúng ta đến, không nói khoa trương đến mức một con ruồi, nhưng có thể khẳng định ở đây chưa từng có người ra vào. Cùng lúc chúng ta đến, tôi cũng đã cho đệ tử dưới trướng đi bao vây rồi, phàm là y định chạy ra ngoài, thì đều sẽ bị phát hiện.”

Tôi gật gật đầu, đích thực cũng phát hiện ở vị trí cổng chính, cũng có một hàng đạo sĩ đang canh chừng.

Ngoài ra còn có khoảng bảy tám người vào bên trong, chắc là bao vây chỉnh thể không cần dùng đến nhiều người như thế.

Bọn họ đến bên cạnh Mao Nguyên Dương và Liễu Dục Chú xong liền cúi người hành lễ, gọi một tiếng Quan chủ và tiền bối, đồng thời báo cáo kết quả phong tỏa, giống như những gì tôi đoán, người không dùng hết, bọn họ vào đây trợ giúp.

Liễu Dục Chú từ sau khi vào trong, tầm nhìn liền cứ nằm bên trên sân khấu kịch, gã cuối cùng mở miệng nói một câu: “Nếu y đang ở đây, vậy thì tìm ra y, tôi tiễn y lên đường.”

Cùng lúc Liễu Dục Chú dứt lời.

Đột nhiên chỗ cổng vào khu nhà, bên trên sân khấu tuồng ở phía trên tầng gác lửng, vọng lại âm thanh soạt soạt.

Bên trên sân khấu tuồng, liệng xuống mấy cái bóng màu sắc lòe loẹt, sau khi rơi xuống, hóa ra là tám cái hình nhân giấy.

Màu sắc quá tươi, thì trông sẽ quá giả, càng kỳ dị hơn là, trên mặt đám hình nhân này đều có vẽ ngũ quan.

Trong tiếng sột soạt, đám hình nhân này dường như đều được dẫn dắt vậy, phân biệt đứng ra nhiều phương vị.

Tôi càng cảnh giác hơn, quả nhiên, lão già đó đang ở đây! Hình nhân này, lại là ý gì?

Sự chú ý của tôi đều nằm trên những phương vị đó.

Lão già này tám chín phần chính là lão Âm dương tiên sinh Viên Hóa Thiệu đó, y chắc chắn sẽ không ngồi im chờ chết, sẽ dùng quái chiêu tà thuật để đối phó với chúng tôi?

Nhưng Liễu Dục Chú thì đột nhiên lại cười phá lên, tiếng của gã rất lớn, nói liền ba chữ tốt!

Đồng thời gã cũng vỗ vỗ tay, nói: “Bình sinh Liễu mỗ ngoài Đạo pháp, bèn thích xem tuồng, xem một vở tuồng, hành một cuộc đạo, há chẳng phải vui sao, sau khi tuồng hết, ta giữ cho ngươi toàn thây!”

Trên trán tôi mồ hôi lạnh liên tục túa ra, nhưng tôi lại vọt ra một thứ trực giác, Liễu Dục Chú đúng là vui vẻ thật?

Ở thời điểm này loại hình nhân giấy này xuất hiện, làm sao có thể là diễn tuồng thật được? Nhất định là Viên Hóa Thiệu muốn giết chúng tôi, nên xuất chiêu!

Liễu Dục Chú lại còn vừa nói xem tuồng khiến hắn tâm trạng tốt, vừa nói là giữ cho Viên Hóa Thiệu toàn thây.

Nếu tôi là Viên Hóa Thiệu, nhất định sẽ tức đến mức bốc khói, cũng sẽ dùng hết thủ đoạn để khiến Liễu Dục Chú chết không toàn thây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận