Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 637: CÁI ÁC CỦA ÁC THI

Ban đầu trong lòng tôi còn hơi đánh trống tý, bởi vì không xác định được Thẩm Kế đã làm rõ được tác dụng của Ác thi đan hay chưa.

Nhưng cô ta nói đang định tìm tôi, thì khiến lòng tôi mừng rơn, điều này đại biểu cho việc cô ta chắc chắn có thu hoạch rồi!

“Gieo quẻ cần sinh thần bát tự, không thể tùy tiện gẩy bàn tính, đích thực là trùng hợp.” Tôi nhanh chóng trả lời, hơn nữa cũng không đè nén nổi nỗi sốt ruột trong lòng, lập tức liền hỏi: “Cô đã biết tác dụng của Ác thi đan rồi? Với còn cả Ác thi nữa?”

Đầu bên kia điện thoại im lặng mất mấy giây, rồi Thẩm Kế mới nói: “Tìm ra rồi, có điều phiền phức của anh cũng to rồi.”

Đồng tử mắt tôi co mạnh lại một phát, có điều tôi cũng không vì một câu nói này mà hoảng loạn, trịnh trọng nói: “Cô nói đi.”

Thẩm Kế khẽ nói: “Trong điển tích có ghi chép, Táng giả, hưởng sinh khí, người Nhị Ngũ tinh khí chưa từng đoạn tuyệt hạ táng ở nơi sinh khí tràn đầy, bèn có thể có cơ hội vũ hóa, trên đời cũng có Ngưu miên địa hiếm gặp, có thể khiến xác chết vũ hóa.”

“Từ trước đến nay Vương hầu công tướng, khi còn sống cầu trường sinh không được, bèn cầu chết xong vũ hóa đăng thiên, xác này là Thiện, để phúc đời sau, cũng ứng với câu một người đắc đạo gà chó đăng thiên, Thiện thi đan là hội tụ của sinh khí, công dụng thì càng đáng sợ hơn, tương đương với đem theo người một huyệt nguồn của huyệt phong thủy, thậm chí có thể bù đắp dương thọ bị hao tổn, kéo dài mạng sống.”

“Trái ngược với nó là Ác thi thì lại không phải như vậy, cái ác của Ác thi, đến từ việc tâm chết trước thân, thông thường là huyết thù đến cực điểm mà không cách gì báo thù được, nên lựa chọn một phương pháp càng cực đoan hơn, vũ hóa cầu ác, táng sống tại nơi hung sơn hung huyệt, hung sơn cũng có sinh khí, thuộc Đại Âm chi Dương, chính là dạng như giờ Chí âm của Dương cực chuyển Âm. Ác thi khí chưa đứt, lại thuộc xác sống, sau khi bắt đầu hình thành Thi đan xong, trải qua quá trình được ánh trăng, âm khí hun đúc tháng này qua năm khác, Thi đan được hình thành triệt để, thì sẽ tới gần thời điểm hồi tỉnh.”

“Bởi vì oán hận mà đem mình đi táng sống, mục đích bèn là vì báo thù, chấp niệm oán niệm của Ác thi này vượt xa so với bất cứ xác dữ nào, đặc biệt là bản thân nó còn đã vũ hóa, nó đêm ngày chịu dày vò hành hạ, vĩnh viễn không được siêu sinh, trong mắt chỉ có thù hận và báo thù. Trong điển tích không có bất cứ ghi chép nào về Ác thi bị chế ngự.”

“Anh lấy Ác thi đan, chắc là rạch bụng hả?” Thẩm Kế đột nhiên hỏi.

“Đúng, rạch bụng ra.”

Lời của Thẩm Kế lại khiến tôi có đôi phần bức bối.

Tôi vốn cho rằng, vũ hóa cầu ác là tâm ác, là kẻ ác giết người không chớp mắt.

Kiếp trước hành hung hại người không đủ, chết rồi vẫn còn không cam lòng, muốn dùng vũ hóa để trường tồn tiếp tục gây tội ác. Nhưng không ngờ hóa ra là vì huyết thù không thể báo, lựa chọn phương thức cực đoan này, trước tiên khiến bản thân không được siêu sinh, rồi đi báo thù?!

Nếu như thế này, thì cái ác của Ác thi, không khỏi quá đỗi bi thảm đáng thương, cái hung dữ của Ác thi, nhất định cũng là cái hung dữ không cách gì hóa giải.

Cũng chính vào lúc này, Thẩm Kế lại tiếp tục nói: “Rạch bụng lấy Đan, phá hỏng tướng xác, cổ ngữ có câu tôn trọng người chết, Thiện thi bị phá xác còn đỡ một chút, Thiện thi tâm thiện hồn thiện, nhiều nhất sẽ dẫn đến việc phong thủy tại chỗ bị phá. Ác thi sau khi bị phá xác xong, mức độ tác quái mạnh đến mức có thể khiến người ta vô cớ chết bất đắc kỳ tử, anh lấy Thi đan đi, đích thực sẽ khiến nó tạm thời mất đi rất nhiều thứ, thậm chí là cái hơi thở cuối cùng thuộc về xác sống đó cũng sẽ trở nên vô cùng yếu ớt, giống như Kế Nương dùng nấm đầu xác để làm chậm quá trình xác sống thối rữa, mất đi khả năng hành động vậy.”

“Nhưng họa là chỗ dựa cho phúc, phúc là nơi rình rập của họa, phá xác tác quái, thứ vô hình vô ảnh ấy, chống đỡ kiểu gì?”

“Nếu như xung quanh có người, thậm chí là động vật súc sinh, đều khả năng sẽ đào nó từ trong mồ ra, nó cuối cùng cũng sẽ lấy lại Ác thi đan, giết kẻ nhục mạ xác nó là anh, rồi đi báo thù.”

“La Thập Lục, anh đúng thật là dính phải phiền phức lớn rồi. Đem Ác thi đan trả về, rồi ba quỳ chín lạy, đừng có nhúng tay vào chuyện của nó nữa, đây là cách giải quyết duy nhất.”

Nói đến sau cùng, giọng điệu của Thẩm Kế đã thành khuyên bảo: “Ác thi đan không có tác dụng bù đắp dương thọ, nằm trong tay người thường trăm hại không một lợi, anh không cần thiết phải giữ lại.”

Trên trán tôi đã rỉ ra từng giọt mồ hôi to đùng, nhất thời cũng chẳng biết phải nói với Thẩm Kế như thế nào.

Thẩm Kế cũng căn bản không biết rằng, tôi lấy Ác thi đan không phải do bản thân mình muốn, mà là di nguyện của ông nội.

“Đa tạ cô đã nhắc nhở, tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ ra cách giải quyết thôi.” Hít sâu một hơi, tôi nói với Thẩm Kế.

“Anh không giải quyết nổi, chỉ có thể làm theo lời tôi nói, La Thập Lục anh đừng có cố chấp quá.”

“Lúc đi trả lại Ác thi đan, lựa chọn một đoạn thời gian mà Thiên tinh Địa tướng đều không thích hợp cho vong khách ra ngoài, khả năng sẽ đỡ hơn chút. Nếu như anh không dám đi...” Đột nhiên, âm thanh ở đầu kia điện thoại im bặt.

Không phải là tôi cúp điện thoại, cũng không phải là Thẩm Kế chủ động ngắt cuộc gọi, mất sóng rồi?

Tôi đang chuẩn bị gọi lại, nhưng do dự một chút, rồi cũng từ bỏ luôn.

Những gì cần nói Thẩm Kế cũng đều nói gần hết rồi.

Việc cô ta có thể giúp tôi cũng chính là nói những điều này, tiếp tục gọi qua, cô ta cũng chỉ khuyên bảo tôi thôi.

Chỉ có điều, viên Ác thi đan này tôi không thể nào cứ thế này mà trả về được.

Một là đây là di nguyện của ông nội, nếu như ông nội không sống được đến lúc đó, thì để hậu bối đi lấy Đan, ông nội không thể nào để nhà họ La tuyệt hậu, vậy thì tôi đi lấy Thi đan, nhất định sẽ có thời cơ để phá giải.

Hai là Viên Hóa Thiệu đang nhòm ngó viên Ác thi đan này, y chĩa mũi nhọn vào ông nội tôi, hại chết bao nhiêu người nhà tôi như vậy...

Đầu óc tôi đột nhiên càng trở nên sáng tỏ.

Mục đích y hại chết ông nội tôi, liệu có phải chính là vì nhòm ngó viên Thi đan này? Hay là, Thi đan thì là vật đi kèm, giữa y với ông nội tôi còn có nhiều vướng mắc hơn nữa?

Nhưng bất luận là điểm nào, tôi cũng đều không thể để Thi đan rơi vào tay Viên Hóa Thiệu.

Lý Âm Dương vũ hóa cầu ác, nếu không thể giải quyết, thì chỉ có thể triệt để trấn áp ông ta thôi.

Ông nội có thể dùng Tọa sát pháp Khai kim thành Hà của mộ tổ để trấn áp ông ta, tôi không có lý gì mà không trấn được.

“La tiên sinh, đến nhà họ Sài rồi. Cậu có xuống xe không?” Phùng Bảo ngoảnh đầu gọi tôi một tiếng.

Lúc này xe đã dừng lại, cửa xe mở ra, Trần mù đã xuống xe rồi.

Con ngươi màu xám trắng của lão nhìn tôi một cái, hơi hơi gật đầu nói: “Những gì Thẩm Kế nói, chú đều nghe thấy rồi, đừng quá loạn lên, Âm thuật tiên sinh làm như thế này nhất định có mục đích của ông ấy, mày phải tin sự sắp xếp của ông ấy, trước tiên đi tìm Dương Hưng, làm rõ những rắc rối quanh mình, rồi mới có tâm có lực đi giải quyết những rắc rối khác.”

Con mắt Trần mù không tốt, nhưng thính giác thì nhạy bén đến ly kỳ, tôi ngồi cạnh lão gọi điện thoại, lão nghe thấy cũng chẳng có gì lạ.

“Yên tâm đi chú Trần, cháu biết nặng nhẹ mà.” Tôi trầm giọng trả lời.

Trần mù trực tiếp sải bước vào trong cổng nhà họ Sài luôn.

“Về nhà họ Phùng.” Tôi nhay nhay đầu mày, hạ giọng nói.

Xe quay đầu đi về phía nhà họ Phùng, trong thời gian này tôi cũng gửi tin nhắn cho Dương Hưng, hỏi hắn đang ở đâu, hơn nữa tôi cũng trực tiếp nói thẳng mục đích ra luôn, tôi muốn gặp hắn, chuyện này liên quan đến một bí mật mà hắn không biết, liên quan đến bí mật của gia tộc nhà họ Dương!

Nhưng Dương Hưng vẫn không trả lời tin nhắn của tôi, việc này khiến tôi có chút nóng máu.

Tôi chắc chắn không có thời gian đợi đến mười ngày sau thật.

Không tìm ra hắn cũng rất phiền phức, như vậy sẽ chẳng có cách gì dụ xác thanh thi ra nữa.

“La tiên sinh, vừa nãy nghe Trần tiên sinh nói, cậu muốn tìm Dương Hưng? Cậu không liên lạc được với hắn?” Lần này người mở miệng là Phùng Quân đang lái xe, hắn quả nhiên là biết nhìn mặt đoán ý.

Tôi gật đầu, có điều lại chẳng có tâm trạng tiếp lời.

Phùng Quân đột nhiên nhe răng ra cười cười, nói: “Dương Hưng từng gây sự ở nhà họ Phùng, gia chủ từng bảo với tôi ông sẽ không bỏ qua cho Dương Hưng, cần sắp xếp người theo dõi hắn, để tránh việc hắn ở thành phố Nội Dương gây phiền phức cho La tiên sinh cậu. Chuyện này tôi tự tiến cử nhận về mình, thủ hạ của tôi có người theo dõi hắn, tìm ra hắn, rất đơn giản.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận