Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 673: SÁT THUẬT, TƯỢNG KHẮC, DAO KHẮC

Tôi ngoảnh đầu nhìn ra phía cổng, một lát sau có tiếng bước chân truyền lại, người bước vào nhà trước là Phùng Bảo và Phùng Quân, ngay tiếp sau bèn là Trần mù và Liễu Dục Chú.

Tôi hít sâu một hơi, không ngờ chỉ mỗi buổi ngày, mà Liễu Dục Chú và Trần mù đã hoàn thành bố trí bên ngoài thôn Tiểu Liễu.

“Thập Lục, tuy Phùng Quân đã nói là mày ở đây, nhưng bây giờ đích thực không phải là thời gian tu dưỡng.” Trần mù trầm giọng mở miệng.

Liễu Dục Chú cũng nói một câu: “Ngoài thôn thêm ba đạo đại phù, xác quỷ đều không được ra vào.”

Phùng Bảo đến bên sườn tôi, khẽ nói nhà họ Phùng đã sắp xếp đủ người rồi, không cho bất cứ người nào lại gần thôn Tiểu Liễu.

Tôi gật gật đầu, nói một câu tôi biết rồi.

Tiếp đó tôi lại nhìn sang Hà THái Nhi, hạ giọng nói: “Dì Thái, dì sắp xếp hai gian phòng cho Liễu đạo trưởng và chú Trần nghỉ ngơi trước đã.”

Sau đấy tôi lại nói, bảo bọn họ đợi thêm chút nữa, tôi còn phải lập một kế hoạch đã, ban ngày còn chưa kịp lập, đợi tôi kế hoạch hết, rồi đợi bàn bạc xong, là chúng tôi liền có thể bắt đầu hành động.

“Kế hoạch?” Liễu Dục Chú có vẻ nghĩ ngợi.

“Viên Thị Âm Dương Trạch, cùng với mấy chỗ phủ đệ mà y lẩn trốn khác được ghi chép trong Tạp ký, đều không phải chuyện nhỏ, chỉ dựa vào thân thủ không đủ để ứng phó, Âm dương thuật phải dùng Âm dương thuật để phá, hoặc giả có thể giảm thiểu không ít phiền phức.”

“Lần này giao đấu với Lý Âm Dương, tôi cũng có vài phần nhận thức đối với bản thân mình.” Tôi giải thích tường tận một lượt.

Trần mù gật gật đầu, chỉ nói một chữ “được”.

Liễu Dục Chú bèn không tiếp tục mở miệng, nhưng ánh mắt gã thì vừa hay nhìn sang cái thùng gỗ ở góc tường, lũ Hoàng bì tử ở trong lại thò đầu ra.

Rõ ràng, Liễu Dục Chú nheo mắt lại, trong mắt có vài phần lạnh lẽo.

Tôi lập tức liền hồi tưởng lại, ngay lập tức nói với Liễu Dục Chú luôn về chuyện muốn bảo Trường Thanh Đạo Quán trông chừng mấy con Hoàng bì tử này.

Liễu Dục Chú được cái không hề do dự, mà trực tiếp gật đầu luôn, gã nói gã liên hệ người, lập tức tới đưa đi luôn.

Mấy thứ hại người này vốn không được để lại trong khu nội thành có mật độ người đông.

Tôi thở phào một tiếng.

Ngay tiếp đó, dưới sự sắp xếp của Hà Thái Nhi, hai người phân biệt vào trong hai gian phòng nghỉ ngơi, Hà Thái Nhi cũng xếp cho Phùng Bảo Phùng Quân một phòng để nghỉ.

Lúc trong sân lại lần nữa trở nên yên tĩnh, Từ Thi Vũ mới theo bà nội cùng bước từ trong bếp ra.

Hai người đi đến trước mặt tôi, bà nội giơ tay ra sờ sờ lên mặt tôi, cũng chẳng nói thêm gì nhiều, mà chỉ bảo một câu: “Chú ý an toàn, Thi Vũ với bà cùng đợi mày.” Nói rồi, bà liền quay người về phòng.

Lúc này trong sân chỉ còn lại hai người tôi và Từ Thi Vũ.

Từ Thi Vũ khẽ nói: “Có việc gì tôi có thể giúp được, anh trực tiếp tìm tôi, tôi sẽ khắc phục hậu quả.”

Tôi giơ tay lên, vốn định giúp cô ta vuốt lại phần tóc lòa xòa trước trán, nhưng cô ta lại khẽ áp sát vào lòng tôi.

Thân người tôi hơi hơi cứng đờ một phát, còn Từ Thi Vũ thì ôm lấy eo tôi, nghiêng đầu dựa vào vai tôi.

Mùi thơm thoang thoảng bay vào trong mũi.

“Anh nhất định phải chú ý an toàn, được không?”

“Yên tâm, mạng của Âm dương tiên sinh, trước giờ đều rất cứng.” Tôi cứng đơ mất một hồi, vô thức cũng muốn ôm chặt lấy Từ Thi Vũ.

Thế nhưng cô ta đã buông tay, rời khỏi lòng tôi, đầu cũng chẳng ngoảnh lại, nhanh chân bước vào trong một căn phòng.

Tôi thất thần mất một lát, rồi quay người vào trong phòng mình.

Ngồi trước bàn đọc sách, tôi lấy toàn bộ cả ba quyển sách ra, bao gồm tất cả các món đồ trên người tôi nữa.

Tôi đưa ra một quyết định, lần này, ba quyển sách tôi không mang một quyển nào theo người hết.

Trạch kinh, Cốt tướng, Âm sinh cửu thuật, tôi đã sớm học thuộc tất cả nội dung rồi.

Trong Tạp ký từng ghi chép, Viên Hóa Thiệu cũng có hứng thú đối với Địa tướng Kham dư, bị Lý Âm Dương từ chối khéo.

Hoặc giả y bởi vì lời từ chối khéo này mà thù hận Lý Âm Dương? Hoặc là, y ngoài việc thèm muốn vợ của Lý Âm Dương cùng với mệnh số của con trai Lý Âm Dương ra, đồng thời cũng muốn lấy Địa tướng Kham dư.

Chung quy tôi đem theo mấy quyển sách này trên người, đã chẳng còn ích lợi gì, nội dung trong đó tôi sớm đã học hết toàn bộ, để sách tại một chỗ khác ngược lại sẽ càng an toàn hơn.

Cũng giống như hồi đó trên núi Kế Nương, nếu Trương Nhĩ tìm ra sách từ trong đống quần áo của tôi, thì liền hoàn toàn không phải là kết quả như hiện giờ.

Chú ý cẩn thận thu hết sách lại, dùng mấy tờ giấy lanh mịn bọc kỹ.

Tiếp đấy lại kiểm đếm một chút đồ nghề hiện giờ của tôi, có thể dùng đến chỉ có gậy khóc tang, Kim toán bàn, Bút Địa Chi, những thứ khác đều là mấy dụng cụ nhỏ để đỡ âm linh, ngoài dao găm và kéo sắt ra, đã chẳng còn đồ vật sắc nhọn nào nữa.

Thậm chí đến Kim toán bàn tôi cũng chẳng biết liệu có đất dụng võ hay không, Bút Địa Chi lại chẳng có Nghiên Thiên Can phối hợp, cũng chẳng biết có phải vô dụng không.

Kiểm điểm lại trận đấu giữa Lý Âm Dương và Liễu Dục Chú mà mình nhìn thấy, Âm dương tiên sinh không phải không có vũ lực, chỉ là tôi chưa từng được truyền dạy, không biết phải sử dụng như thế nào mà thôi.

Đơn giản như Trấn vật phù, mà cũng có thể khiến đạo thuật của Liễu Dục Chú không còn lực tấn công, mà Âm dương tiên sinh còn có rất nhiều phù, đều sẽ chỉ càng mạnh hơn so với Trấn vật phù.

Thậm chí tôi còn hồi tưởng lại một điểm, tượng gỗ và dao khắc Trần Tiểu Bàn cầm trong tay lúc nó bị trúng vong!

Đó giống như là nguyền rủa vậy, lại còn khiến ngực phổi tôi đau kịch liệt, nếu không phải ngăn chặn kịp thời, tôi đúng thật có khả năng dính bệnh lao mà chết.

Trong thôn không còn có đồ vật của Âm dương tiên sinh nữa, con dao khắc đó nhất định chỉ là một con dao khắc thông thường, tượng gỗ cũng không phức tạp.

Lúc đó sau khi Trần Tiểu Bàn bị trúng vong xong, đã nói Băng hoăng thốt cố tử vong trấn vật Nhị thập tứ tiết khí trấn vật phù, cùng với Thiên Nguyệt Nhật trong Tang Táng Pháp, chắc chính là hai món đồ này, khiến cho chú pháp của Lý Âm Dương phát sinh hiệu quả.

Tôi liệu có thể cũng làm được như thế này?

Loáng thoáng tôi còn nhớ, bên trên hình như khắc sinh thần bát tự của tôi, nhưng lại không biết Lý Âm Dương lấy được từ đâu.

Tôi rút ra một tờ giấy và bút, nhanh chóng viết ra một số thứ.

Trong đó còn bao gồm cần gà trống sáu năm tuổi, cùng với dao khắc và tượng người bằng gỗ điêu khắc.

Trước đây di chứng của việc hao tổn dương thọ do sử dụng Sinh thuật, Sát thuật khiến tôi hôn mê, nên trên cơ bản tôi liền đoạn tuyệt việc sử dụng Sát thuật, bởi vì thuật pháp này tổn thương đến hồn.

Chẳng có nhiều Thi đan như thế để bù đắp hồn phách thọ mệnh cho tôi, nhưng đối mặt với Viên Thị Âm Dương Trạch, tôi không thể không tiếp tục lấy ra để sử dụng.

Đây cũng là một trong số vỏn vẹn vài thủ đoạn mà tôi có.

Lại nghĩ đến nội dung trong quyển Tạp ký của Lý Âm Dương, tôi thực sự cảm thấy quá đáng tiếc.

Đặc biệt là những chữ ‘Thần trí có thể tan, oán hận không hề giảm’ đó, nói lên một cách đầy đủ về sự quyết liệt của Lý Âm Dương.

Phàm là Lý Âm Dương còn có một tia thần trí, hoặc giả kế hoạch hôm nay cũng khả năng còn có lựa chọn khác.

Nhưng bây giờ, chúng tôi lại không thể không coi ông ta là kẻ địch, hoặc là đối tượng để phòng bị.

Ông ta hiện giờ không còn Thi đan, quyết không phải là đối thủ của Viên Hóa Thiệu, chúng tôi không thể để ông ta chạm mặt với Viên Hóa Thiệu, nếu không nhất định sẽ thành xác chết trong tay Viên Hóa Thiệu, thế nhưng đem Thi đan cho ông ta, ông ta lại thành Ác thi không cách gì khống chế được.

Nếu như bây giờ ông nội tôi còn sống, tôi liền có thể biết được ông rốt cục có kế hoạch gì.

Ông nhất định cũng có một kế hoạch mới đúng...

Trong lúc suy nghĩ, tôi hồi tưởng lại những chi tiết lần đó khi vào trong Viên Thị Âm Dương Trạch, cũng xem kỹ lại những miêu tả chi tiết của Lý Âm Dương về Viên Thị Âm Dương Trạch trong cuốn Tạp ký, lòng tôi cũng chắc chắn hơn nhiều.

Lý Âm Dương trên cơ bản ghi chép lại cấu tạo của khu nhà, tôi cũng nhìn ra được đây là một Trạch Nguyên như thế nào.

Quan trọng nhất là, Lý Âm Dương còn ghi lại, Viên Thị Âm Dương Trạch là một trong số khu nhà mà Viên Hóa Thiệu yêu thích nhất, cất giữ không ít đồ vật mà y thu thập trong không ít năm, cũng là nơi mà y thường trú.

Thăm dò khu nhà trạch này, nhất định có thể tìm hiểu không ít về Viên Hóa Thiệu, nếu như đối mặt chính diện với Viên Hóa Thiệu, bèn có thể dùng nhất lực hàng thập hội.

Giao đấu với Âm dương tiên sinh, trên thực tế sợ nhất là địch trong tối, ta ngoài sáng.

Nghĩ rõ những điểm này, cũng ghi chép xong tất cả, tôi bước ra khỏi phòng, bảo Phùng Bảo và Phùng Quân chạy một chuyến, đi chuẩn bị những thứ mà tôi cần, đồng thời lại bảo bọn họ qua bên chỗ Thương Tượng một chuyến, xem có được bao nhiêu la bàn nhái, toàn bộ đều cầm về hết.

Tiếp đấy tôi lại gõ gõ cửa phòng Trần mù, xong trực tiếp đẩy cửa vào trong luôn.

Trần mù không hề ngủ, mà dựa vào đầu giường hút thuốc.

Tôi đem chuyện mình muốn đưa theo Tiểu Hắc nói luôn ra, Trần mù gật gật đầu, biểu thị đồng ý, nói một câu: “Mày cũng nghĩ đến rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận