Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 681: ÂM DƯƠNG BẢO HỘ, LIỄU TIÊN XUẤT MÃ

Không chỉ mặt sàn của gian chính có rắn, mà trên người những xác chết châm nến người ở hai bên, hóa ra cũng có rắn cuộn tròn từ trong quần áo, hoặc từ trên cổ bò xuống.

Rắn phun lưỡi phát ra tiếng “Xì Xì!”, khiến người ta không ngừng nổi da gà.

Lúc đi ra ngoài, lòng tôi sợ hãi, nhưng bây giờ nội tâm lại có chút ‘không minh’.

Sau lưng chung quy còn để một đường lùi, đám rắn này không lấy nổi mạng tôi.

Một tay nắm lấy gậy khóc tang gỗ liễu, một con rắn ở gần tôi nhất định trườn lên chân tôi, tôi tiện tay quất một phát, nó lập tức liền bị tôi quất bay vào chân tường, bất động không nhúc nhích.

Vạn vật tương sinh tương khắc, cây gậy khóc tang gỗ liễu này, bèn là khắc chế Liễu tiên!

Có điều con rắn thứ nhất chỉ là sự khởi đầu, trong nháy mắt mười mấy con cùng ào lên, tôi quật bay đại bộ phận, nhưng bên phải vẫn còn ba con rắn nhanh chóng bò về phía mắt cá chân tôi.

Kết quả đúng vào lúc này, vị trí chếch bên trên tôi, đột nhiên rơi xuống hai phiến gỗ trần nhà, phiến gỗ rơi chéo xuống dưới, phụp phụp hai nhát cắm trúng chỗ bảy thốn của ba con rắn kia...

Cảnh tượng này phát sinh một cách kỳ dị khác thường, cũng khó có thể hình dung được.

Việc này khiến lòng tôi chấn động một phát, tràn ngập trong lồng ngực là sự mừng rỡ.

Giây tiếp theo, càng nhiều rắn hơn lao như bay lên trước, tôi đương nhiên không để mặc cho chúng tấn công tôi, Âm dương tiên sinh có mệnh số trong vô tận bảo hộ, nhưng người muốn chết thật, thì mệnh số cũng không bảo hộ nổi.

Tôi nhanh như bay đánh quất cây gậy khóc tang trong tay, trong tiếng vù vù, từng con rắn toàn bộ đều bị tôi đánh bay.

Hơn nữa đám rắn này sau khi bị đánh trúng xong, cơ thể hình như đều cứng đờ lại vậy, bất động không nhúc nhích thêm tý nào nữa.

Có con tôi không chặn được, nếu không phải là phiến gỗ ở trên trần nhà rơi xuống, thì là mặt đất đột nhiên nứt ra một khe hở.

Chung quy chẳng có một con rắn nào có thể làm tôi bị thương.

Chỉ có điều, rắn ở đây thực sự là quá nhiều...

Tôi cũng có suy đoán, đây chắc là do Viên Hóa Thiệu nuôi?

Trong lòng tôi cũng có chút không rét mà run, nhìn như chỉ một mình tôi động thủ, nhưng nếu không phải trong Âm sinh cửu thuật có phương pháp dùng gỗ liễu khắc chế, cộng thêm mệnh số khắc chế của Âm dương tiên sinh, mấy người Trần mù, Lưu Văn Tam, và cả Liễu Dục Chú đúng thật là không dễ mà đối phó với đám rắn này, sơ sẩy bị cắn một phát, là trúng kịch độc ngay.

Trên trán tôi lờ mờ bắt đầu rỉ mồ hôi, đột nhiên, tôi cảm giác trước mặt có chút thảng thốt, bà nội tôi sao lại xuất hiện trong gian chính?

Hơn nữa tất cả rắn đều biến mất không thấy nữa...

Bà nội lưng còng xuống, cổ thì vươn ra rõ dài, ánh mắt ân u nhìn tôi.

Bà cũng đang tiến gần về phía tôi, từng bước từng bước một, khiến mồ hôi trên trán tôi càng nhiều hơn...

Tôi biết đây là giả, chắc chắn là ảo giác của tôi, nhưng tôi vẫn không nhấc tay lên được, thế này mà động thủ thì người bị thương sẽ là bà nội tôi cơ...

Đột nhiên, bên tai xuất hiện một tiếng quát: “Cái chỗ này đúng thật không đơn giản, La Thập Lục, tỉnh táo lại đi! Đừng có ngẩn ra!” Giọng nói này là của Liễu Dục Chú!

Tiếng quát của gã, lập tức khiến thân người tôi run rẩy một phát.

Theo như bọn gã thấy, thì tôi bất động không nhúc nhích, chắc chắn là xuất thần rồi.

Nhưng đối với tôi mà nói, kỳ thực không phải là như vậy...

Lời nói của Liễu Dục Chú sau khi khiến tôi tỉnh táo lại xong, da đầu tôi lập tức tê rần vì nhìn thấy, trước mặt tôi đang dựng đứng một cây cột rắn gần như cao đến tận thắt lưng tôi...

Gần như tất cả số rắn còn sống toàn bộ đều quấn lấy nhau, chúng uốn éo thân người với nhau, dựng đứng trước mặt tôi giống như một con người vậy, mười mấy cái đầu rắn không ngừng ngoe nguẩy, càng điên cuồng phun lưỡi, mũi tôi còn ngửi thấy một thứ mùi thơm quái dị, trộn lẫn với chút mùi hôi thối!

Chính là thứ mùi này, khiến tôi xuất hiện ảo giác?!

Cây cột rắn đã cách tôi rất gần rồi, gần như là gần trong gang tấc!

Tôi vụt vung cây gậy khóc tang gỗ liễu lên, đập thật mạnh một đòn lên trên.

Bốp một tiếng, bảy tám con rắn trên bề mặt thân người toàn bộ đều cứng đờ, chỉ có điều lại có càng nhiều rắn bò lên trên người chúng, thậm chí là trực tiếp quấn luôn lên gậy khóc tang của tôi!

Tốc độ này quá nhanh, gậy khóc tang trong nháy mắt đã bị quấn chặt cứng!

Giây tiếp theo ít nhất phải tới hai ba chục con rắn bắn lên, lao thẳng về phía người tôi!

Mặt tôi biến sắc mạnh, rùng mình một cái vụt lùi ra sau.

“Liễu đạo trưởng!” Tôi gầm một tiếng gọi Liễu Dục Chú.

Nhưng tôi đột nhiên cảm giác, khi tôi gọi tên Liễu Dục Chú ra, tâm cảnh của bản thân hình như bị vỡ mất rồi, mà vỡ một phát thế này, liền có một thứ nguy cơ sinh tử!

Vừa nãy đám rắn kia lại gần như vậy, đều không khiến tôi có nguy cơ sinh tử...

Cũng chính vào lúc này, Trần mù đột nhiên hự lên một tiếng, lão lại trực tiếp quỳ sụp luôn xuống đất, xác chết Lý Độn Không lão cõng trên lưng, vừa vặn khoanh chân ngồi trên lưng lão.

Từ trong mắt Lý Độn Không, lập tức rỉ ra hai hàng huyết lệ...

Thứ huyết lệ này xuất hiện vô cùng kỳ dị và đột ngột, trong không khí liền tràn ngập một thứ mùi máu tanh.

Đám rắn kia mắt nhìn đã bật ra một khoảng cách bằng khuỷu tay, sắp sửa bắn từ cây cột rắn kia ra ngoài.

Giây tiếp theo, đám rắn còn lại trên cây cột rắn kia cũng bắn ra ngoài với tốc độ còn nhanh hơn, trực tiếp quấn lấy đuôi của đám rắn trước đó, chúng gần như đồng thời há to miệng, cắn mạnh xuống!

Rắn thì không có tiếng kêu, chỉ điên cuồng vặn vẹo thân thể, và càng phun lưỡi phì phì một cách điên cuồng hơn, hơn nữa còn vụt cuộn mạnh người về, trong nháy mắt liền đánh đấu lẫn nhau với đám rắn trên cây cột rắn.

Tất cả những việc này phát sinh quá nhanh, Liễu Dục Chú cũng mới vừa vung cây cuốc vàng bằng cẳng tay kia lên chuẩn bị động thủ...

Bây giờ, cây cột rắn đột ngột tan rã, tất cả rắn toàn bộ đều quấn lại với nhau mà đánh đấu, cảnh tượng này trông kỳ dị khác thường.

Lòng tôi lạnh ngắt, trời xui đất khiến thế nào lại nhìn sang xác chết của Lý Độn Không...

Trong con mắt trống rỗng lõm xuống của gã tràn ngập thứ máu huyết màu đỏ, thậm chí giây phút này tôi cũng chẳng phân biệt rõ được, đấy rốt cục là máu, hay là mỡ xác chết ở trong cơ thể gã nữa...

Thứ màu đỏ này, liệu lại có phải là ảo giác của tôi không...

Liễu Dục Chú cũng đột ngột dừng động tác trong tay lại, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lý Độn Không.

Lý Độn Không... Khiến đám rắn này trúng vong rồi?

Ý nghĩ này bất thình lình vọt ra, Lưu Văn Tam đã đi dìu lấy Trần mù, đồng thời mồm còn liên tục làu bàu chửi.

Đương nhiên, lão không chửi Lý Độn Không, mà vừa chửi rắn, vừa nói kháy Trần mù, hỏi lão có phải là tuổi cao rồi không, đến đứng cũng không vững, sớm muộn cũng phải về quê dưỡng lão.

Rõ ràng trên trán Lưu Văn Tam cũng có mồ hôi, lão cũng chẳng ngu, biết rằng đây khả năng là Lý Độn Không đang giúp đỡ...

Tôi cũng lập tức qua dìu Trần mù dậy.

Liễu Dục Chú nhanh chân đi lên trước.

Mãi cho đến khi chúng tôi đi ra khỏi cổng căn Âm trạch, đến vị trí chỗ cái giếng thẳng đứng đó.

Đám rắn phía sau đều vẫn đang đánh nhau, không hề đuổi theo...

Tôi đổi chỗ với Trần mù, tôi cõng Lý Độn Không lên trên, bọn lão ở phía dưới, Liễu Dục Chú ở sau cùng đoạn hậu.

Bảy tám phút sau, chúng tôi lên khỏi giếng cạn, đi qua lối đi, cuối cùng chạy vào trong đại viện Dương trạch của căn Âm dương trạch.

Lúc này thời gian vẫn chưa qua quá lâu, trên không mặt trời treo cao, ánh nắng gay gắt chiếu lên trên người, nhưng tôi vẫn có một thứ cảm giác vừa thoát chết.

Đồng thời càng có một dạng cảm ứng kỳ quái, giống như những chuyện này đều bị người ta tính toán sẵn vậy...

Đặt xác chết Lý Độn Không xuống đất.

Dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, tôi lại có cảm giác khuôn mặt cứng đờ của gã dường như đang cười...

Liễu Dục Chú ở phía sau đi theo lên trước, đột nhiên nói một câu: “Đám rắn đó, chắc là Liễu tiên Xuất mã, tên Viên Hóa Thiệu này vẫn có chỗ các người không biết, Lý Âm Dương e rằng cũng không biết. Tôi kiến nghị đốt bỏ căn Âm dương trạch này.”

Đồng tử mắt tôi co mạnh, lập tức nói một câu: “Không được, không được đốt!”

[Tác giả có lời muốn nói]

Mỗi ngày tôi đều sẽ cố hết sức đăng sớm! Sau đó hôm nay viết chương ngày mai, cố gắng giảm thiểu gõ nhầm gõ sai. Cũng tránh để mọi người phải đợi quá lâu!

[Giải thích từ dịch giả]

Không minh: Là trạng thái tinh thần minh mẫn, thấu suốt, thanh khiết không tạp niệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận