Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 683: THẦN BÀ TÊN QUỶ BÀ, NGŨ QUỶ THỈNH HỒN

Tôi nhanh chân đi vào trong sảnh chính, Lưu Văn Tam gọi tôi ăn chút đồ trước.

Ánh mắt hướng lên trên người Trần mù, tôi mới phát hiện vị trí trên trán, hai má, và dưới cằm Trần mù, hóa ra đều quệt lên vết máu màu đen đỏ...

Đây rõ ràng là máu bẩn, mà còn là máu nguồn gốc từ xác chết...

“Chú Trần, chú thế này là...” Lòng tôi hơi có chút bất an.

“Trong thời gian mày vào trong phòng, chú đã qua nhà họ Sài một chuyến, Ương Sát Nam Cương chú tìm hiểu được một ít, có điều biết không nhiều. Nói chuyện với sư phụ chú, mới biết Thần bà và Xuất mã khác đường cùng đích, chỉ có điều Thần bà không thờ cúng Gia tiên, thuộc Hạ cửu lưu khất thực tứ phương, Xuất mã thì có thờ cúng Gia tiên, thuật pháp mà chú bây giờ chuẩn bị, tên là Ngũ Quỷ Thỉnh Hồn, thuộc dạng mật pháp truyền miệng của Thần bà mà bà cụ trước đây chưa truyền cho chú.”

“Thần bà cũng gọi là Quỷ bà, diệt quỷ đuổi quỷ là một loại, thỉnh hồn lên người lại là một loại khác, Lý Độn Không có huyết hải thâm thù với lão Viên Hóa Thiệu này, chú để hắn nhập vong mượn xác, chúng mày sẽ càng nắm phần thắng hơn.”

Trong lúc nói, Trần mù lại khẹc khẹc ho mấy tiếng, lão châm một điếu thuốc lá cuộn, ra hiệu cho tôi ăn cơm.

Tôi vào chỗ ngồi, cầm bát đũa lên, nhưng trong lòng lại càng kính nể Trần mù hơn, cách làm này của lão, rõ ràng có cảm giác được ăn cả ngã về không?

Ngũ Quỷ Thỉnh Hồn, cho Ương Sát Nam Cương nhập lên người bất cứ lúc nào, tổn thương này sao có thể nhỏ được?

Tổn thọ sợ đều là chuyện nhỏ luôn...

Chỉ có điều tôi hiểu Trần mù, nếu lão đã làm rồi, thì tôi có khuyên cũng vô dụng.

“Cháu đại khái có thể phán đoán được Viên Hóa Thiệu ở đâu, chắc được chín phần, chỗ đó sinh khí tập trung, hoặc giả y cũng đang ở đó đợi chúng ta, dụ cá vào rọ.”

Sau khi gặp mẹ con Lý Độn Không xong, tôi càng biết được Viên Hóa Thiệu không đơn giản, hại một nhà ba khẩu Âm dương tiên sinh, tính toán của y quyết không kém bất cứ một người nào trong ba khẩu nhà Lý Âm Dương.

Tuy rằng Lý Âm Dương vi phạm giáo huấn tổ tiên bị mệnh số áp chế rồi, Nhưng Viên Hóa Thiệu có thể ép ông ta vũ hóa cầu ác, thì bản lĩnh của Viên Hóa Thiệu chắc chắn không yếu hơn so với Lý Âm Dương năm đó lúc còn sống.

Y không tới đối phó với chúng tôi, một là khả năng đang đợi chúng tôi đối phó với Lý Âm Dương, y ngồi làm ngư ông đắc lợi, hai là có khả năng là y ở trong phủ đệ của mình đợi chúng tôi tự chui đầu vào lưới. Có điều bất luận y là dụ cá vào rọ, hay chúng tôi chiếm được tiên cơ, đánh cho y trở tay không kịp, chúng tôi đều ở thế bắt buộc phải làm, không còn lựa chọn nào khác.

Biểu hiện của Liễu Dục Chú rất yên tĩnh, cầm bát đũa lên, gắp thức ăn bỏ vào miệng.

Lưu Văn Tam nhấp một ngụm rượu, nói: “Nếu không được thật, có thể kéo y xuống nước cũng được, trên mặt đất y có lợi hại đến đâu, đã vào trong nước là cũng hết cách, chú Văn Tam có một cách, có thể đưa y cùng xuống dưới!”

Bốp một tiếng, tay của Lưu Văn Tam vỗ thật mạnh lên trên bàn, trong ánh mắt đã có vài phần hung tợn.

“Còn cần đề phòng một chút, y hoặc giả không chỉ là Xuất hắc, thậm chí khả năng là Xuất mã, ít nhất trong khu nhà đó đã có Liễu tiên rồi, hơn nữa đám Liễu tiên đó còn có thể che mắt người ta, Xuất hắc đã rất khó đối phó rồi, nếu y đúng là Xuất mã, hơn nữa bản lĩnh không kém hơn so với Xuất hắc, thì chúng ta khả năng sẽ chết ở đó.”

Liễu Dục Chú đặt bát đũa xuống, gã nhắm mắt lại một chút, tiếp tục nói: “Tôi đã liên lạc với tộc Khương, bảo bọn họ đi mời lão tiền bối trong Từ đường, không biết các vị ấy có ra ngoài một chuyến hay không, có điều...”

Liễu Dục Chú im lặng một lát, rồi đột nhiên gã nhìn tôi một cái thật sâu, nhưng lại không tiếp tục nói tiếp nữa.

Tim tôi hơi hơi treo lên, mí mắt cũng không khống chế được mà giật giật mấy phát.

“Tôi còn cần làm một số chuẩn bị nữa.” Tôi khàn giọng nói.

“Ừ, thứ dùng đối phó với Gia tiên, cần chuẩn bị đầy đủ hết.” Liễu Dục Chú đặt bát đũa xuống: “Tôi đi nghỉ ngơi chút, còn về Lưu Văn Tam, ông cũng chuẩn bị sẵn tâm lý, chưa chắc đã cần đi cùng với chúng tôi.”

“Mày khinh thường tao?” Lưu Văn Tam lập tức đứng dậy luôn, hai tay ấn chặt lấy trảm quỷ đao, trợn mắt nhìn trừng trừng.

“Trần mù cõng một cái xác Ương Sát Nam Cương, La Thập Lục một thân bản lĩnh của Âm dương tiên sinh, ông chỉ có hai thanh đao, nước sông không phạm nước giếng, người vớt xác đi trên đường Dương quan, vốn đã vượt ranh giới rồi.” Giọng nói của Liễu Dục Chú rất bình thản, cùng lúc dứt lời, gã đã vào trong một gian phòng ở tiền viện rồi.

Lưu Văn Tam hừ lên một tiếng, lão đột nhiên đi ra phía ngoài cổng, một câu cũng chẳng nói, thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi một cái, cũng không nhìn Trần mù cái nào.

“Chú Văn Tam...” Tôi đứng dậy, vừa mở miệng, Trần mù đã giơ tay ra trực tiếp ấn luôn lấy bả vai tôi.

“Liễu Dục Chú nói không sai, chỗ tiếp tục tới không so được với Viên Thị Âm Dương Trạch, cộng thêm những thứ mà mày nói kia, cùng với những gì mà Liễu Dục Chú phân tích, Âm dương tiên sinh Xuất hắc chúng ta đã rất khó đánh lại rồi, nếu không phải có Ương Sát Nam Cương trên lưng chú, chú cũng sẽ không đồng ý lần hành động này, bây giờ Viên Hóa Thiệu còn có khả năng là Xuất mã, những thứ này chúng ta đều không có đủ hiểu biết, Lưu Văn Tam...”

“Có thể không đi, thì đừng có đi.” Trần mù nói xong, mò ra một điếu thuốc lá cuộn đưa cho tôi, trầm giọng nói: “Đi chuẩn bị tử tế đi.” Tôi gật gật đầu.

Kỳ thực thứ tôi càng lo lắng là vấn đề tâm lý của Lưu Văn Tam, lão vừa mới cùng chúng tôi ra tay một lần, liền không thể không rút ra, sợ rằng lão sẽ không chịu nổi.

Có điều có thể bảo đảm an toàn, tâm lý tổn thương một chút cũng chẳng sao cả.

Lúc này tôi mới chú ý đến Tiểu Hắc ở trong góc phòng, nó nằm bò trên mặt đất, có điều rõ ràng chỉnh thể thân người lại to hơn một vòng...

Con mắt mở ra trông càng hung tợn hơn, trong đó còn toát ra vài phần u ám lạnh lẽo...

“Trong Âm dương trạch, lúc mày quay qua mở quan lần thứ hai, trong lúc bọn chú ở bên ngoài đợi mày, nó nuốt một số xác chết châm nến người, còn ăn vài con Liễu tiên.” Trần mù bảo với tôi.

Tôi hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: “Tiểu Hắc, lần này cho mày ăn một bữa thật no, còn phải bảo mày cắn một người.”

Tiểu Hắc ngẩng đầu lên, có điều lần này nó không hề nhìn tôi, mà ngược lại là nhìn cỗ quan tài trên lưng Trần mù.

Trong ánh mắt nó, rõ ràng ánh lên vài phần khao khát và hưng phấn.

Có điều giây tiếp theo, tôi lại cảm thấy trong phòng lạnh lẽo hơn không ít.

Cảm giác lạnh lẽo này khiến tôi rùng mình một phát.

Tiểu Hắc trong nháy mắt nhe nanh ra, trong vẻ hung hãn toát ra sát khí, lông trên lưng đều dựng ngược một đám lên.

Nó hung dữ với Trần mù như vậy sao?

Trong lúc kinh hãi, tôi ngoảnh đầu nhìn Trần mù một cái, điều càng khiến tôi khiếp hãi là, con mắt màu xám trắng của Trần mù, hóa ra đang ánh lên chút màu đen.

Đây không phải là thứ màu đen do đồng tử mắt chuyển thành màu đen, mà giống như có khí đen trùm lên trên mắt lão vậy.

Ngón tay Trần mù khẽ gõ lên mặt bàn, trong nháy mắt, trên vị trí đó, lại có thêm một đạo phù.

Đó giống như là phù do móng tay móc ra, nhưng vẫn chưa vẽ hết.

Phân biệt sơ sơ, thì đây chắc là Trấn sát phù... chỉ là thiếu mất một nét cuối cùng.

“....”

Lập tức tôi liền hiểu ra, Tiểu Hắc muốn ăn xác chết của Lý Độn Không... Trần mù lại đang cõng Lý Độn Không, cho gã nhập lên người bất cứ lúc nào, nên mới xuất hiện cảnh tượng này.

“Tiểu Hắc, mày đi theo tao, đừng có làm càn.” Tôi lập tức đứng chắn giữa Tiểu Hắc và Trần mù, đồng thời gọi nó một câu.

Nó vẩy vẩy lông trên người rồi đứng dậy, đi ra phía ngoài cổng.

Tôi cũng rời khỏi sân, đồng thời gọi Phùng Bảo và Phùng Quân, bảo đi chuẩn bị một ít đồ cho tôi.

Trong sảnh chính, Trần mù ho khèng khẹc, dường như sắp ho cả phèo phổi ra ngoài vậy.

Tôi ngoảnh đầu nhìn góc nghiêng khuôn mặt lão, thì phát hiện lão cũng đang ngoảnh đầu nhìn tôi, hai mắt đối diện, ánh mắt đó hoàn toàn không giống với ánh mắt của bản thân Trần mù...
Bạn cần đăng nhập để bình luận