Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 688: TƯƠNG SINH TƯƠNG KHẮC

Liễu Dục Chú không lập tức bước đi, mà ngoảnh đầu nhìn sang tôi, mắt hơi nheo lại, hỏi một câu: “Ngỗng?”

Tôi gật gật đầu, trịnh trọng nói: “Ngao sói khắc chế hồ tiên, nhưng Hoàng tiên lại không dễ đối phó, trời sinh Âm Dương, vạn vật tương sinh tương khắc, ngỗng trắng vừa hay khắc chế Hoàng tiên.” Thời điểm then chốt này, Phùng Bảo với hai người nhà họ Phùng khác đã mở hai cái gùi cuối cùng trên lưng ra, hai con ngỗng trắng to đùng từ trong gùi nhảy ra ngoài.

Ngỗng trắng to béo, nghểnh đầu ưỡn ngực, cái đầu lắc qua lắc lại, rõ ràng là gia cầm, mà cũng lại toát ra một thứ cảm giác uy nghiêm.

Tiểu Hắc không đi theo Trần mù mà canh ở bên cạnh người tôi, lúc ngỗng trắng nhảy ra ngoài, nó rõ ràng cũng có vài phần cảnh giác, nhe răng ra.

Trên cổ chân ngỗng trắng buộc dây thừng, Phùng Bảo đang đem dây thừng qua đưa cho tôi, thì hai con ngỗng trắng này đã tự mình đi luôn về phía trước, không thèm để tôi dẫn đường.

Cảnh tượng này khiến tim tôi không ngừng đập điên cuồng, trong đầu tôi dâng lên một ý nghĩ, cũng là có liên quan đến tương sinh tương khắc, hai con ngỗng trắng này chắc đã phát giác ra sự tồn tại của Hoàng tiên, vậy nên mới không kịp đợi tôi dẫn đường nữa?

Tôi đang định đi tháo bỏ dây thừng, thì Liễu Dục Chú đột ngột huơ tay một phát.

Một thanh kiếm đồng thau bắn vọt ra, hai sợi dây thừng vang lên tiếng đứt đoạn.

Ngỗng trắng vỗ cánh phành phạch, chạy như bay về phía căn nhà sàn!

“Tiểu Hắc, mày qua phía trước canh chừng chúng nó, ngỗng trắng khắc Hoàng tiên, còn hồ ly giết gia cầm, nếu như có hồ ly ra ngoài, không cần khách khí!” Tôi lập tức hô lên.

Đồng thời tôi cũng nhanh chân đi lên trước, Liễu Dục Chú sải bước đi bên cạnh tôi.

Tốc độ của ngao sói càng nhanh hơn, hai ba phát đã chạy tới phía trước ngỗng trắng.

Trong nháy mắt, chúng tôi đã tới trước căn nhà sàn.

Căn nhà sàn này hóa ra cũng có biển hiệu, bên trên treo ngang một tấm bảng gỗ, tên là Gia Tiên Lầu.

“Y đúng thật Xuất mã rồi, Gia Tiên Lầu thờ cúng Ngũ gia tiên, có điều La Thập Lục cậu làm rất tốt, nếu không phải những thứ cậu đem theo món nào cũng có tác dụng khắc chế, thì đám gia tiên này đã có thể chặn chúng ta lại, khiến chúng ta không đi được tới chỗ này.” Liễu Dục Chú hiếm hoi nói một câu tán thưởng dành cho tôi, điều này ngược lại khiến tôi thấy hơi không quen.

Tôi thận trọng nhìn Gia Tiên Lầu trước mặt, cách xa nhìn, tôi cảm thấy không khác gì với chỗ ở của người bình thường, nhưng bây giờ lại gần rồi mới phát hiện không phải như vậy.

Độ cao ba bốn mét, bình thường đã là một tầng lầu được nới cao lên rồi, tầng lầu bình thường chỉ cao khoảng hai mét bảy hai mét tám. Độ rộng của căn Gia Tiên Lầu này cũng tới khoảng bốn năm mét, gần như cứ mỗi một mét, là lại mở một cánh cửa.

Đường kính độ sâu cửa khoảng chừng không tới nửa mét, bên trong hoàn toàn bị bịt kín, làm thành hình dạng của một Từ đường thờ cúng, phân biệt thờ cúng tượng khắc của Ngũ gia tiên...

Càng kỳ dị hơn là, năm bức tượng khắc này trên cơ bản đều là thân người đầu thú, trông đúng là kỳ dị rợn người...

Tôi vốn cho rằng căn nhà sàn này có thể lên trên... Nhưng bây giờ xem ra, hình như không lên trên được...

Hít sâu một hơi, tôi đi vòng ra phía sau, kết quả đi vòng quanh cả căn nhà sàn một vòng, lại chẳng nhìn thấy cánh cửa nào khác... Cả căn nhà sàn đều như bị bịt kín vậy.

Thế thì Trần mù đi đâu rồi?

Vừa nãy liên tục chú ý đến khí thế mạnh mẽ của Liễu Dục Chú đối phó với đám Liễu tiên đó, cộng thêm trời quá tối, tôi không nhìn thấy bên này đã phát sinh chuyện gì...

Nội tâm tôi rất bất an, đang chuẩn bị gọi một tiếng, thì ngao sói đã sủa ầm lên.

Tôi lập tức thuận theo tiếng sủa của ngao sói nhìn qua, nó đang dùng sức bới đất, tôi lúc này mới phát hiện, hai con ngỗng trắng hóa ra đồng thời cắp lấy ván tre trên vách nhà sàn giật ra phía sau.

Để lộ ra ngoài một cái cửa không nhỏ...

Giây tiếp theo, chúng gần như đồng thời chui tọt vào trong!

Tốc độ phản ứng của ngao sói rõ ràng nhanh hơn chúng tôi, nó theo sát sau lưng ngỗng trắng chui vào trong.

Ván tre trong nháy mắt đã chuẩn bị đậy xuống, sắp che cánh cửa được ẩn kín này lại, Liễu Dục Chú nhanh như cắt thò tay chặn tấm ván tre lại.

“Vào trong.” Gã hạ giọng nói.

Tôi bước chân vào bên trong, đồng thời vốn định dùng đèn pin điện thoại chiếu sáng, có điều lập tức phản ứng lại là ở đây không dùng được, may là trong căn Gia Tiên Lầu này bản thân đã có ánh sáng yếu ớt rồi.

Ngoài việc chỉnh thể kiến trúc đều được dùng tre xây dựng, gần như thấu sáng ra, thì trên bốn mặt tường cũng đều có treo đèn dầu.

Không gian tầng thứ nhất rất chật hẹp, cũng chỉ cao chừng gần hai mét, chiều cao của Liễu Dục Chú không thấp, tôi còn sợ gã sẽ bị cộc đầu nữa.

Trên mặt tường thờ cúng bài vị tượng khắc Gia tiên, là mặt phẳng hoàn toàn bị bịt kín, phía dưới chân tường đặt rất nhiều khay đĩa, bên trong còn dư lại đồ cúng, thậm chí trong một số khay đĩa còn có vết máu.

“Đây là nơi Gia tiên ăn uống, phía trước thờ cúng, phía sau nuôi ăn, tất cả Gia tiên của y đều để ở chỗ này, y chắc là muốn thăm dò thân thủ của chúng ta, hoặc giả cảm thấy Gia tiên Xuất mã có thể uy hiếp đến chúng ta. Có điều bây giờ, y chắc hối hận rồi.” Liễu Dục Chú hạ giọng nói.

Những lời này tôi nghe nửa hiểu nửa không.

Đại khái đoán là, Viên Hóa Thiệu dùng đám Gia tiên này thăm dò chúng tôi, kết quả đám Gia tiên này ngược lại bị chúng tôi diệt sạch, coi như chặt đứt một cánh tay của y?

Lúc này hai người chúng tôi kèm với hai con ngỗng trắng, một con ngao sói đều ở chung một tầng, không gian càng trở nên chật hẹp hơn.

Nhìn từ trạng thái của hai con ngỗng trắng, chúng dường như rất muốn qua mé bên phải, bởi vì mé bên phải có một cái cầu thang đi lên trên. Có điều chúng cứ đi ra phía trước, nhưng không dám trèo lên... Ngao sói thì lượn quanh tầng này một vòng, mũi không ngừng hít qua hít lại, giống như đang tìm thứ gì đó vậy.

Tất cả những việc này đều chỉ trong nháy mắt, cùng lúc Liễu Dục Chú dứt lời, gã bèn trực tiếp đi thẳng về phía cầu thang phía bên phải.

Loáng thoáng, tôi cảm giác trong lòng có chút sợ hãi.

“Liễu đạo trưởng, chậm một chút...” Tôi vội vã gọi gã một tiếng.

Lúc này tôi cũng nghĩ ra ngỗng trắng sợ gì rồi.

Hồ tiên và Hoàng tiên mãi vẫn chưa xuất hiện, Hồ tiên khắc ngỗng trắng, bọn chúng đương nhiên sợ thứ này, thứ ngao sói đang tìm chắc cũng chính là Hồ tiên.

Chúng chắc chắn cũng đang ở tầng này.

Liễu Dục Chú đã đi đến vị trí cầu thang, bước chân của gã đột nhiên khựng lại, cả người bất động không nhúc nhích...

Ngừng trệ trong nháy mắt, dường như cả tầng lầu đều rơi vào sự yên tĩnh đến cực độ.

Tôi nhanh chân bước đến bên cạnh Liễu Dục Chú, cảnh giác nhìn ra phía trước.

Nhưng phát hiện vị trí lối lên cầu thang, trên tường cầu thang treo một tấm da, đây là một tấm da hồ ly màu trắng.

Cái đầu hồ ly đang đối diện với Liễu Dục Chú.

Giây phút tôi nhìn qua, con ngươi đen xì xì trên cái đầu của tấm da hồ ly dường như động đậy một phát, tôi ngay lập tức liền cảm giác có chút thảng thốt, lúc tỉnh táo lại, trước cầu thang từ lúc nào đã có thêm một ả đàn bà?

Cô ả thân hình lả lướt, quyến rũ động lòng người.

Một thứ mùi thơm khiến đầu óc người ta mê mê man man, ả đàn bà này một tay vuốt lên mặt Liễu Dục Chú, tay còn lại thì đặt lên trên cánh tay tôi.

Ả đàn bà này nửa dưới mặt được che một lớp voan mỏng màu trắng, nửa trên khuôn mặt lộ ra ngoài càng lẳng lơ ma mị dị thường...

Mắt hồ ly cám dỗ, mày lá liễu, khóe mắt còn có một nốt ruồi.

Tôi muốn dùng sức cắn lưỡi để tỉnh táo lại, đây chắc chắn là ảo giác! Trong căn nhà sàn này kiếm đâu ra đàn bà, Hồ tiên giỏi hóa người đẹp, ngày xưa quen gọi hồ ly tinh, cũng chính là bởi cách nói này!

Một tấm da hồ ly đã khiến tôi và Liễu Dục Chú sản sinh ảo giác, không biết con Hồ tiên này lúc còn sống thì còn đến cỡ nào...

Tôi đã rất nỗ lực, nhưng vẫn cứ cảm giác toàn thân có chút mềm nhũn, không cắn được đến da miệng.

Cũng chính vào lúc này, đột nhiên tiếng ngỗng kêu “Quác! Quác!” vang lên, tiếng kêu này không giống như tiếng vịt kêu quạc quạc, hơi có chút giống, có điều toát lên một vẻ uy nghiêm, giống như một tiếng quát nạt vậy! Cùng với đó bèn là một tiếng kêu thảm thiết càng quái dị hơn.

Giây tiếp theo, Liễu Dục Chú đột nhiên vụt giơ tay lên, thanh kiếm đồng thau trong tay gã, hóa ra lại trực tiếp đâm xuyên qua đầu của ả đàn bà kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận