Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 694: ĐIỆU HỔ LY SƠN, DỤ CÁ VÀO RỌ

Tôi chỉ cảm giác trong lồng ngực mình có một luồng khí, luồng khí này nóng bỏng, xuyên suốt toàn bộ cơ thể tôi, càng khiến tôi không nhịn nổi mà gầm lên thành tiếng!

Cùng lúc quát chú pháp ra, động tác vẽ phù của tôi càng nhanh chóng trôi chảy hơn!

Áp trấn thần chú mà tôi vẽ, xuất hiện hoàn chỉnh trên phần mặt của hình nhân da người này.

Trong phòng dư âm không ngừng vang vọng, sau khi vẽ phù hoàn tất xong, luồng khí đó dường như toàn bộ đều phát tiết hết ra ngoài, tiếng hét thảm đã biến mất, dư âm cũng dần dần tiêu tan.

Đầu ngón tay móc vào trong cẳng chân Trần mù của gã cũng tuột ra ngoài, hai cánh tay vô lực thõng xuống hai bên người.

Hai tay của Trần mù gần như đồng thời ấn lấy phần đầu của Hứa Xương Lâm.

Có điều cùng lúc này, làn khí đen lúc ẩn lúc hiện trên mắt của lão lại tiêu tan không còn nữa...

Tiếng tí tách truyền vào tai.

Cẳng chân kẹp lấy cổ Hứa Xương Lâm của lão, máu tươi đang tí tách chảy xuống.

Mí mắt Trần mù cuối cùng cũng rung lên đôi phát, trên trán gân xanh hơi hơi gồ lên.

“Chú Trần... Nó chắc là bị trấn lại rồi.”

Tôi lùi sau hai bước, hơi thở dốc nói.

Từ biểu hiện và trạng thái lúc này của Trần mù, tôi cảm giác Lý Độn Không chắc không còn tiếp tục nhập vong vào lão nữa.

Đồng thời, Áp trấn thần chú này đúng thật là lợi hại, tôi cũng là nhất thời nảy ra ý định dùng nó, bây giờ nó đúng là có tác dụng thật, khiến nhịp tim tôi vẫn còn chưa bình ổn xuống được.

Tiếng chạm đất khẽ vang lên, Trần mù từ trên vai Hứa Xương Lâm nhảy xuống.

Động tác này lại khiến Trần mù chảy càng nhiều máu hơn.

Ngoài chút gân xanh nổi gồ trên trán kia ra, lão vẫn mặt không biến sắc, trực tiếp thò tay giật một phát trên đỉnh đầu của Hứa Xương Lâm, cái hình nhân da người liền bị lột luôn ra.

Lúc đó tôi vẫn còn có chút kinh hãi, lột lớp da hình nhân này xuống, Áp trấn thần chú lại nằm trên da, thế này há chẳng phải thành thả Hứa Xương Lâm ra sao?

Nhỡ mà gã sử dụng đến thủ đoạn càng khiến chúng tôi khó nhằn hơn, thì phiền phức rồi!

Có điều tôi cũng chẳng kịp ngăn cản, Trần mù đã hoàn toàn lột cái hình nhân da người kia xuống rồi.

Điều khiến đồng tử mắt tôi co mạnh lại là, trên mặt Hứa Xương Lâm hóa ra cũng lờ mờ có vết cháy màu đen.

Vết tích cháy đen, vừa vặn là một đạo phù văn Áp trấn thần chú!

Áp trấn thần chú này, hóa ra mạnh đến thế cơ, xuyên thấu luôn qua một lớp hình nhân da người của huyết sát hóa thanh thi?!

Trên mặt Hứa Xương Lâm dần nổi lên lớp lông nhung màu huyết, hồi phục thành bản chất của huyết sát.

Mức độ phập phồng của lồng ngực gã hơi lớn hơn một chút, nhưng lại trở nên không ổn định.

“Nó... Chắc vẫn chưa bị diệt mất thân hồn nhỉ?” Mí mắt tôi giật mạnh mấy phát, hỏi Trần mù.

Vốn dĩ tôi thử dùng Áp trấn thần chú, chính là bởi không muốn diệt bỏ thân hồn của gã.

Vừa nãy từ miệng gã nghe thấy thông tin Viên Hóa Thiệu không ở trong đây, nếu gã mà hồn phi phách tán rồi, thì chúng tôi đi đâu kiếm người hỏi hành tung của Viên Hóa Thiệu?

Nhưng tình hình bây giờ thế này, tôi hoàn toàn không xác định được Hứa Xương Lâm đã sắp hồn phi phách tán rồi, hay là thế nào nữa.

Trước đây lúc tôi dùng Sát thuật với bọn thằng điên nhà họ Vương, bọn chúng trước khi thân hồn bị diệt đều đột ngột hiển hiện bản chất, sau đó liền hồn phi phách tán.

Lúc này Trần mù đang xé ra hai dây vải, quấn vết thương trên cẳng chân lại, cố hết sức cầm máu.

“Áp trấn thần chú nhà họ Liễu chỉ trấn hồn, không có hiệu quả diệt hồn, bất luật xác dữ đến mức nào, ác quỷ hung ác đến mức nào, chỉ cần bị vẽ lên một đạo, là tuyệt đối không có bất cứ cách gì giãy ra được.”

“Chỉ có điều thứ mày dùng là bút và nghiên mực của Âm dương tiên sinh, như thế thì chưa chắc rồi.” Con mắt màu xám trắng của Trần mù nhìn lướt qua người Hứa Xương Lâm, lão dùng sức buộc thật mạnh sợi dây vải trên cẳng chân một phát, động tác đột ngột này của lão khiến tim tôi cũng treo giật lên một phát, cảm giác thấy đau phát khiếp.

Cúi đầu nhòm nghiên mực và Bút Địa Chi trong tay một phát, tôi càng thấy trong lòng chấn động mạnh.

Đột nhiên tôi nghĩ đến, Áp trấn thần chú liệu có trở nên càng mạnh hơn dưới sự cộng hưởng của nghiên mực và Bút Địa Chi này hay không?

Vốn dĩ Âm dương tiên sinh vẽ phù liền đã có tác dụng trấn áp, giống như Trấn vật phù có thể phá bỏ đám sợi thép vừa nãy vậy, chính là một trong những biểu hiện của việc Âm dương tiên sinh khiến chữ “Trấn” phát huy đến cực điểm.

Áp trấn thần chú, cũng là một loại trấn phù...

Có điều bây giờ Hứa Xương Lâm rốt cục như thế nào, tôi và Trần mù đều chẳng làm rõ ra được, vậy thì phải tìm Liễu Dục Chú hỏi cho rõ rồi...

Nghĩ rõ những điểm này xong, tôi lập tức mở miệng nói: “Chú Trần, đưa nó đi tìm Liễu Dục Chú đã, ban nãy nó vừa lỡ miệng, Viên Hóa Thiệu không ở đây, chỗ này e rằng chính là thủ đoạn dùng để tiêu hao chúng ta...”

Còn về Viên Hóa Thiệu khả năng đi đâu, tôi không tự mình đoán bừa, khả năng cực lớn là y qua thôn Tiểu Liễu rồi?

Chúng tôi cũng phải cố nhanh hỏi ra chút ít manh mối từ miệng Hứa Xương Lâm mới được...

Trần mù xốc xốc cỗ quan tài sau lưng lên, gật đầu định đi bê xác chết của Hứa Xương Lâm.

Tôi ra tay trước, cõng Hứa Xương Lâm lên trên lưng.

“Chú Trần, trên người chú đã cõng quan tài rồi, chân còn bị thương nữa, để cháu.”

Thân người Hứa Xương Lâm nặng trình trịch ra, cõng lên đúng thật có chút trầy trật.

Đi từ trong phòng ra ngoài, cả khu nhà trạch lấy mười sáu tướng quẻ Tiên Thiên làm cơ sở này, cảm giác đem lại cho tôi chỉ còn lại lạnh lẽo giá buốt vô cùng vô tận.

Một phát nhìn lướt khắp khu nhà, ngoài vị trí cổng có một cánh cửa ra, còn lại còn có mười lăm gian phòng...

Hồi tưởng lại những chữ mà Viên Hóa Thiệu để lại trên sa bàn Phong thủy, lời của y, đúng là nửa thật nửa giả, y đã tính sẵn đến tâm lý của tôi, khiến tôi cảm thấy y tự cho mình ngự trị bên trên Âm dương thuật, sở dĩ không xuống tay với chúng tôi, là muốn xem xem bản lĩnh của tôi, sau đó đối thoại với tôi.

Nhưng trên thực tế y chỉ đang lừa tôi, khiến tôi cho rằng y ở trong một gian phòng nào đó ở đây.

Nếu không phải Hứa Xương Lâm lỡ miệng, liên tiếp hết lần này đến lần khác xong, tôi không chừng sẽ nghi ngờ Âm dương thuật của mình, tại sao không tính toán chuẩn xác được Viên Hóa Thiệu ở đâu, cho dù không bị xác chết trong đó hại, thì cũng sẽ sinh ra tâm ma tạp niệm.

Đợi đến lúc Viên Hóa Thiệu quay về thật, tôi và Trần mù đều đã bị tiêu hao gần hết rồi, kể cả Liễu Dục Chú có thể đối phó với cái xác nữ đạo sĩ thanh thi bên ngoài, một mình gã e rằng cũng không phải là đối thủ của Viên Hóa Thiệu...

Nếu toan tính của Viên Hóa Thiệu đúng thật như những gì tôi suy đoán, còn Hứa Xương Lâm lại không lỡ miệng, vậy thì chúng tôi căn bản không còn khả năng xoay chuyển tình thế để giành phần thắng...

Trong lúc suy nghĩ, tôi không khỏi càng cảm thấy ớn lạnh.

Trong giây phút tôi nghĩ ngợi, Trần mù đã đi đến cổng khu nhà, lão gọi tôi một tiếng.

Co giò lên, tôi bèn theo lão cùng ra khỏi cổng.

Sau khi đi ra khỏi khu nhà xong, lúc Trần mù vừa vặn đi qua tấm bia đá đó, tôi khàn giọng gọi: “Chú Trần, cháu mượn gậy khóc tang của chú một chút.”

Trần mù dừng lại, thần sắc lão hơi có chút nghi hoặc, có điều vẫn đem gậy khóc tang bằng đồng đưa cho tôi.

Tôi nắm chặt lấy xong, hít sâu một hơi, giơ cao cây gậy lên, đập thật mạnh xuống tấm bia đá!

Rắc!

Tiếng động nhức óc vang lên, đi kèm với tiếng va đập nặng nề, tấm bia đá từ vị trí trên đỉnh, chia năm xẻ bảy...

“Chú Trần, Viên Hóa Thiệu nhất định phải chết, y quá mưu mô xảo quyệt, hèn hạ vô liêm sỉ!” Tôi thở dốc lẩm bẩm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận