Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 698: ĐÔI MẮT NGU MUỘI, SAO NHÌN RÕ ĐƯỢC BẢN CHẤT?

Hắn đột nhiên nói một câu: “Âm dương tiên sinh Xuất hắc, tiên sư Viên Hóa Thiệu, mở đàn làm phép, lấy xác tạo phúc bách tính, không phận sự chớ lại gần, nếu không giết không tha.”

Những lời này của hắn nói rất ổn định, hơn nữa còn giơ tay lên, trong tay hắn đúng thật đang cầm một tấm thẻ bài bằng đồng, bên trên còn khắc chữ, hắn giơ tấm thẻ bài lên với chúng tôi, quát lớn một tiếng: “Lui ra!”

Giây tiếp theo, đám đạo sĩ phía sau lưng hắn, cùng với người nhà họ Phùng, đều rút đồ nghề từ sau lưng ra...

Nếu không phải là trường đao, thì cũng là trường côn, trên khuôn mặt đờ đẫn của bọn họ cũng dâng lên vẻ hung dữ.

Ngay tiếp đó, những người đó đồng thanh quát lớn: “Tiên sư mở đàn trừ ác! Không phận sự chớ lại gần! Nếu không giết không tha!”

Những người này tuy biểu cảm đờ đẫn, nhưng giọng nói đúng thật là uy nghiêm!

Nếu không phải cái thôn Tiểu Liễu này đâu đâu cũng quỷ khí mịt mù, thì tôi đúng là cảm giác đã xông vào đạo trường của một Âm dương tiên sinh nào đó, đường đột phá hoại việc người ta mở đàn giảng đạo rồi cũng nên!

“Cả một đời Viên Hóa Thiệu đều đang cầu được người đời yêu kính, nhưng y cầu được chưa?”

“Không dựa vào thủ đoạn mê hoặc tâm trí, thì có mấy người yêu kính y?”

Trong mắt tôi toàn vẻ chán ghét, trầm giọng quát.

Động tác của Liễu Dục Chú thì lại nhanh đến khác thường.

Gã lách người một phát, bèn trực tiếp xông vào giữa đám người đứng trước cổng!

Đồng thời chồm ra ngoài còn có ngao sói!

Lần này Liễu Dục Chú động thủ, bèn không sử dụng đến binh khí, mà ngược lại chưởng tay đánh trúng đều là vị trí không phải yếu huyệt, trong nháy mắt, liền có mấy người lập tức ngã xuống.

Tôi mới phát hiện, nhưng người này đều không bị vong nhập!

Chẳng trách Liễu Dục Chú không dùng đạo pháp, trong tình trạng không bị vong nhập, lại là người sống, nếu như sát thương người sống, nhất định sẽ gặp báo ứng.

Trần mù cũng tung người nhảy vào trong đám đông.

Lão cũng không dùng binh khí, sử dụng là phương thức Khôi tinh điểm đấu, giây phút lão tung người nhảy lên, hoặc là cùng lúc lão giơ tay lên, bèn có một người nhà họ Phùng hoặc đạo sĩ cổ bị trật khớp.

Còn về ngao sói, thì lông trên cổ dựng ngược lên, hướng vào trong cổng sủa lên hai tiếng, rồi lao thẳng vào trong sân!

Lòng tôi kinh hãi, ngao sói vào trong rồi, tôi cũng không thể ở bên ngoài nữa.

Trần mù và Liễu Dục Chú chắc chẳng cần mấy phút là có thể giải quyết được những người này, tôi sải bước trực tiếp đi vào trong sân, rõ ràng trong thôn không có gió, mà lại cho tôi một cảm giác gió lớn tạt vào mặt, thổi đến mức đường phục trên người tôi kêu lên phần phật!

Trước cổng nhà, có một tấm bình phong! Vải đỏ bèn chấm dứt tại chỗ này.

Ngao sói và con ngỗng vòng qua tấm bình phong, tôi đi sát theo sau.

Cảnh tượng phía sau bình phong, lại khiến tôi không khỏi kinh hãi.

Bên cạnh một chiếc bàn gỗ màu đen, đang quỳ mười sáu người.

Trên đỉnh đầu mười sáu người này, toàn bộ đều bị lật ra một vết thương hình tròn, bấc nến đang cháy bên trong đó, ánh lửa leo lét.

Lúc này tuy là ban ngày, nhưng bầu trời lại cực kỳ âm u ngột ngạt, mặt trời dường như bị một tấm màn đen vô hình che khuất, không có một tia sáng nào lọt xuống, giống như trời thật sự vĩnh viễn đều sẽ không sáng lên được vậy.

Mười sáu người đó hai chân quỳ dưới đất, trong tay mỗi người đều bưng một món đồ khác nhau, hoặc là máu thịt xương trắng, hoặc là nội tạng tim gan, thực sự khiến người ta sởn tóc gáy, khủng khiếp đến cùng cực.

Rất rõ ràng bọn họ đều vừa chết chưa lâu, nét đau khổ nhăn nhúm trên mặt, càng khiến người ta không rét mà run, toàn thân nổi lên từng lớp từng lớp da gà.

Phía trước cái bàn vuông, là một gã đàn ông cao gầy người mặc đường phục đứng quay lưng lại.

Chiều cao của y ít nhất cũng phải trên một mét tám, tầm bằng với Liễu Dục Chú.

Có điều so với Liễu Dục Chú, y gầy gò hơn chút ít, nhưng là gầy một cách rắn rỏi tháo vát, giống như một cây thông nơi núi cao băng tuyết vậy.

Ngao sói đột nhiên lùi sau một bước, nó gúi đầu sủa lên một tiếng, nhưng không còn hung hãn như lúc trước nữa.

Từ sau khi nó ăn máu thịt của Tiểu Niếp, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó lộ ra vẻ khiếp sợ kiểu này.

Con ngỗng trắng kia ngược lại không chút sợ hãi, ngửa đầu đập cánh, kéo theo một luồng gió, khiến mặt đất tung lên không ít bụi đất.

“Viên Hóa Thiệu?” Tôi đột nhiên cảm giác nội tâm mình đều bình tĩnh hơn không ít.

Viên Hóa Thiệu, nhất định không tính được chúng tôi có thể đến đây!

Loại người tự phụ lại ngông cuồng kiểu này như y, sẽ không cho rằng toan tính của mình lại thất bại.

Gã đàn ông đó từ từ quay người lại.

Tôi đè nén cảm xúc trong lòng lại, trấn tĩnh nhìn thẳng vào mặt y.

Nếu nói người này còn trẻ, thì tóc của y đều đã bạc trắng hết cả, nhưng nếu nói người này đã già, thì diện mạo của y lại vẫn toát lên luồng khí tráng kiện của tuổi tráng niên, nếu bỏ qua mái tóc bạc trắng của y, dung mạo người này nhiều nhất không quá bốn mươi tuổi.

Hơn nữa tướng cốt của y cực kỳ rõ nét, thậm chí khiến tôi có chút cảm giác nhìn thấy kiểu dị cốt đó của Kế Nương!

Xương Thiên đình dầy dặn nổi lên, nhưng không quá gồ rõ, đây là xương tướng quý, nếu quá gồ lên, thì là tốt quá hóa dở, Kế Nương chính là hơi có chút gồ lên quá nhiều, còn Viên Hóa Thiệu thì vừa vặn đúng mức, là xương Thiên đình cả vạn khó có một!

Lại nhìn xương đỉnh của y, bằng phẳng ngay ngắn mà không vót lên, xương đỉnh là thế tục, điều này đại biểu cho một đời không kinh qua quá nhiều thất bại, ổn định vừa ý.

Xương Tá xuyến từ vị trí bên mái sinh trưởng lên đến đỉnh đầu, cũng vô cùng rõ nét, đây là xương nắm quyền, nếu người bình thường có dạng tướng cốt này, nhất định là nhà lớn nghiệp lớn, thủ hạ trung thành tận tâm.

Xương Thái dương dài mảnh nằm ở vị trí giữa hai bên đuôi lông mày và trước huyệt thái dương, đây là xương hiển quý, đại biểu danh tiếng lên cao.

Còn về xương mày, xương gò má, cùng với xương mũi đại biểu chủ kiến, thì càng sinh trưởng một cách hoàn mỹ không khuyết điểm.

Vừa nãy trước khi y quay người, tôi còn nhìn thấy xương chẩm và xương gáy của y, xương chẩm có nhô có thế, xương gáy nằm phục phẳng chứ không nhô ra.

Tôi nhìn thấy như thế, lại lờ mờ dâng lên một tia cảm giác thất bại.

Người có chín quý cốt, bẩm sinh không tầm thường.

Viên Hóa Thiệu đúng thật là cốt đẹp!

“Năm đó lần đầu tiên Lý Âm Dương gặp ta, bèn nhìn cốt của ta, có điều y mặt không biến sắc, không hề lộ ra vẻ thất bại như ngươi, cửu cốt của y cũng là hoàn mỹ, tên đồ tử đồ tôn ngươi, kém không hề ít.” Viên Hóa Thiệu hai tay khoát sau lưng, hướng về phía tôi hơi hơi lắc lắc đầu.

“Có điều Âm dương thuật của ngươi tạm được, ngươi có thể tới được chỗ này, cũng khiến ta sinh lòng tiếc tài.” Tiếng nói của y toát ra một vẻ rất đặc thù, giọng nói trầm ấm sâu thẳm, phảng phất chứa đựng một luồng khí thế, luồng khí thế đó còn gọi là “Lý”.

Dường như nghe thêm vài câu, là liền nhận định những gì y nói nhất định là chính xác vậy...

Tôi dùng sức cắn đầu lưỡi một phát, lập tức mới tỉnh táo hơn không ít.

Hai mắt nhìn đối diện với Viên Hóa Thiệu, tôi mới phát hiện y còn có một chỗ dị thường nữa, hóa ra mắt y còn là song đồng tử! Dạng tướng mặt này, đã không phải là hiếm gặp trên đời nữa, mà là trong lịch sử cũng chẳng xuất hiện được mấy lần.

“Ông sống quá lâu, trên người ông có quá nhiều mạng người, hôm nay chúng tôi thay trời hành đạo, tôi cũng phải thay bố mẹ, ông nội tôi, cùng sư tổ Lý Âm Dương báo thù!”

Rõ ràng còn chưa động thủ, mà Viên Hóa Thiệu đã cho tôi một cảm giác áp lực, khiến tôi nói chuyện cũng đều thở dốc.

Tôi trực tiếp bèn móc lấy nghiên mực và Bút Địa Chi ra, trong lúc giơ tay, đồng thời liền đạp bước lên trước!

Viên Hóa Thiệu đột nhiên cười cười, nói: “Báo thù? La Thập Lục, thứ hai mắt ngươi nhìn thấy, quả đúng là sự thật sao? Âm dương sinh ra tại thế, hoàn trả tại nhân, bia đá trước phủ đệ đó, ngươi đã từng xem chưa?!”

Nói đến phần sau, đã thành quát nạt!

Tốc độ nói của y cực nhanh, quát nạt xong lại là một loạt chất vấn!

“Ta cứu bách tính Nội Dương khi gặp dịch bệnh, hạn hán cầu mưa, lũ lụt xuất lương, nhiều bệnh trị bệnh, không bệnh bảo hộ an khang! Gia tiên làm loạn, ta bèn trị Gia tiên! Quỷ quái hoành hành, ta bèn thu quỷ quái!”

“Thay trời hành đạo? Đôi mắt ngu muội, sao nhìn rõ được bản chất?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận