Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 771: THIỆN THI ÁC ĐAN

Hiện giờ đạo sĩ huyết sát bị diệt, thủ đoạn tên phản đồ ở bên ngoài nhắm vào chúng tôi đã không dùng được nữa, ngoài Dương Hạ Nguyên không được chết ở trong nước, tôi cần xuống nước ngăn cản ra, hắn còn cần suy nghĩ chuyện gì nữa?

“Đi đi, thời gian không trì hoãn nổi nữa!” Tiếp đó, giọng điệu của Dương Thanh Sơn trịnh trọng hơn nhiều.

Tôi không tiếp tục ngừng nghỉ, nhanh chân đi ra trước vài mét, ùm một phát lao vào trong đầm nước!

Đầm nước lúc này, mới thực sự là lạnh buốt thấu xương!

Trong giá buốt cực độ, thi thoảng còn có thể cảm nhận được một tý chút hơi ấm lúc ẩn lúc hiện, nhưng thứ hơi ấm đó gần như đã sắp biến mất triệt để rồi...

Hơi thở nén nơi lồng ngực của tôi, không dám thả lỏng một chút nào.

Bởi vì thời gian nín thở của tôi kém xa Lưu Văn Tam, hơi sơ sẩy chút, là tôi khả năng phải ngoi lên mặt nước lấy hơi, nếu như thế thời gian sẽ bị trì hoãn liền quá nhiều.

Lúc này ở dưới nước, ánh sáng mạnh hơn lúc trước nhiều.

Kỳ thực giây phút tôi vừa vào trong nước vẫn còn không mạnh, có điều trong vòng mười mấy giây đồng hồ, trong nước liền có thêm mấy cột sáng.

Tôi tính toán thời gian, những cột sáng này chắc đến từ ánh sáng mặt trời?

Trời sáng rồi, ánh sáng mặt trời chiếu vào trong lỗ thông khí của Cửu tinh phân bố bên ngoài Phị Phát Quỷ kia, cũng bị chiếu vào trong đầm nước.

Ánh sáng rõ nét, thậm chí tôi có thể nhìn thấy trong nước có từng luồng từng luồng nước đang chảy hỗn loạn.

Cũng chẳng biết chúng là do dòng chảy quá mạnh, hay là, đấy chính là âm khí oán khí của Âm long dưới lòng đất?

Trong tầm mắt, đại khái ở chỗ trung tâm đầm nước, ở vị trí vùng nước hơi sâu một chút, tôi nhìn thấy mấy người Lưu Văn Tam!

Cảnh tượng trong nước hơi có vài phần khác với trong tưởng tượng của tôi...

Tôi tưởng rằng Dương Hạ Nguyên ở dưới nước không có chút năng lực phản kháng nào, sẽ liên tục bị Lưu Văn Tam lôi xuống sâu dưới nước rồi cứ thế mà chết chìm, nhưng không ngờ rằng, lúc này Dương Hạ Nguyên lại đã tách ra khỏi Lưu Văn Tam rồi.

Hơn nữa công phu dưới nước của y cũng không yếu, Lưu Văn Tam và quỷ nước đang bơi nhanh ở bên cạnh, tìm kiếm cơ hội lên trước tấn công, còn Dương Hạ Nguyên thì trong tay cầm kiếm, mỗi lần đều vừa vặn chặn đứng đòn tấn công của bọn lão.

Vùng nước xung quanh bọn họ hơi có chút đục ngầu, cũng chẳng biết là máu của Lưu Văn Tam hay của quỷ nước, hay lại là máu của Dương Hạ Nguyên.

Tôi nhanh chóng bơi về phía bọn họ.

Tốc độ của tôi thì chậm hơn quá nhiều.

Lúc sắp tiếp cận chỗ trung tâm đầm nước, luồng hơi nín thở của tôi không đủ, lại phải nổi lên mặt nước lấy hơi.

Lại lần nữa lặn vào trong nước, tôi vừa vặn ở phía bên trên mấy người Lưu Văn Tam và Dương Hạ Nguyên.

Lúc này bọn họ ở trong nước đánh đấu càng kịch liệt hơn.

Tốc độ của Lưu Văn Tam linh hoạt giống như thuồng luồng nước vậy, cộng thêm sự phối hợp của quỷ nước, tôi có thể nhìn thấy rõ nét, Dương Hạ Nguyên đã rơi vào thế hạ phong, liên tục thoái lui.

Lúc này, nhiều vết thương trên người Dương Hạ Nguyên đang bắn ra từng cột máu đỏ tươi, máu huyết nhanh chóng khuếch tán ra trong nước, khiến tầm nhìn của tôi bị cản trở mất quá nửa.

Tôi tăng tốc bơi xuống dưới, rõ ràng Lưu Văn Tam đã chú ý đến tôi, Dương Hạ Nguyên thì đột ngột vụt bơi xuống phía dưới.

Lưu Văn Tam định đuổi theo, tôi lập tức đánh một động tác tay ngăn lại, ra hiệu cho Lưu Văn Tam đừng đuổi theo xuống dưới.

Tiếp đấy tôi lại huơ huơ hai tay lên phía trên, ra hiệu cho lão lên trên.

Lưu Văn Tam ở nguyên tại chỗ do dự một hồi, rồi vẫn cứ bơi về phía tôi bên này.

Tôi thở phào một phát, tôi chỉ sợ Lưu Văn Tam và quỷ nước thừa thắng đuổi theo, thế thì phiền phức rồi, tôi căn bản không thể nào đuổi kịp bọn họ.

Rất nhanh, Lưu Văn Tam và quỷ nước đã đến bên cạnh tôi, tôi ra hiệu cho lão tiếp tục lên trên.

Gần như chỉ vài nhịp thở, chúng tôi đã lên đến mặt nước.

Cùng lúc trồi lên khỏi mặt nước, Lưu Văn Tam liền nghi hoặc hỏi: “Thập Lục, thế nào đấy, chú Văn Tam suýt nữa thì khử được thằng già đấy rồi, bản lĩnh của lão đích thực không nhỏ, ở dưới nước mà còn có thể đánh được.”

Quỷ nước thò nửa cái đầu lên trên mặt nước, đảo mắt vòng quanh về phía tôi, trong vuốt chân trước đầy lông trắng hóa ra đang nắm thanh mã tấu kia.

“Lão không được chết ở dưới nước, dạng oán khí với âm khí kiểu này, sẽ có chuyện lớn, khả năng sẽ liên lụy khiến các chú cũng không lên bờ được, người xung quanh quần thể núi Nam Sơn cũng phải gặp họa.” Tôi vừa giải thích vừa ra hiệu cho bọn lão theo tôi bơi về phía bờ.

Lưu Văn Tam được cái không hề do dự, rất thẳng thắn nói: “Chú đương nhiên biết khả năng không lên được bờ, nhưng không khử bỏ lão, chúng ta cả đời này đều không yên lòng.”

Thân người tôi cứng đờ một phát.

Lưu Văn Tam không nhúc nhích, lão sờ tượng Ai Công trước ngực, thần sắc trịnh trọng khác thường: “Thập Lục, chú Văn Tam ở dưới nước lăn lộn cả đời rồi, còn không biết được ở đây Âm khí nặng sao? Có điều chỉ cần chú Văn Tam đáp luôn cả cái tượng Ai Công này vào, đảm bảo Dương Hạ Nguyên không hóa sát nổi!”

Quỷ nước bơi lượn ở bên cạnh, thanh mã tấu đó đã hình thành một đường vân nước.

Tôi nén sự chấn động trong lòng lại, rồi lập tức giải thích: “Chú Văn Tam, cháu sẽ không để chú đi liều mạng, chúng ta còn có cách khác, lên bờ trước đã, đạo sĩ huyết sát đều bị giải quyết rồi, Khâu Xử Đạo cũng nằm trong tay chúng ta, sau khi ra ngoài Dương Hạ Nguyên liền hết cách, chỉ còn nước chờ chết.”

Lưu Văn Tam nhíu nhíu đầu mày, có điều lão cũng không nói thêm gì nữa, theo tôi lên trước, tiến gần đến bờ.

Trong quá trình lên bờ... Tôi phát hiện nước ở phía sau, dường như lan ra càng mạnh hơn, càng nhanh hơn rồi...

Mực nước lại đang nhanh chóng dâng mạnh theo mức mắt thường có thể thấy được!

Dương Hạ Nguyên sau khi xuống dưới xong đã làm gì rồi?

Đúng vào lúc này, tôi cảm giác sau lưng truyền lại một lực đẩy cực lớn.

Tốc độ bơi lên trước của Lưu Văn Tam cũng nhanh thêm nhiều lần.

Vô thức ngoảnh đầu lại nhìn, thứ đẩy tôi, chẳng phải chính là quỷ nước sao?!

Đồng thời, tôi còn trời xui đất khiến thế nào mà nhìn về phía trung tâm đầm nước một phát.

Đầm nước dưới sự chiếu rọi của mấy cột sáng, sóng nước lóng lánh.

Vị trí trung tâm nhất, tôi nhìn thấy Dương Hạ Nguyên.

Khoảng cách này tôi đã chẳng nhìn rõ biểu cảm trên mặt của y nữa rồi, nhưng y lại đứng yên bất động, rõ ràng là đang đợi.

Y cảm thấy chúng tôi không thoát được?

Có sự giúp đỡ của quỷ nước, tốc độ của tôi cuối cùng cũng đuổi kịp được Lưu Văn Tam.

Có điều lúc chúng tôi lên bờ, nước đầm đã lan lên vượt quá ba phần tư khu đá loạn rồi.

Liễu Dục Chú và Dương Thanh Sơn đứng ở bờ đầm lúc này.

Cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng được Dương Thanh Sơn đẩy cõng trên lưng.

Xác chết của Khâu Xử Đạo giờ này được Liễu Dục Chú dùng một tay bế ngang trước ngực, mà trong tay còn lại của gã thì còn nắm lấy một cái hộp.

Tôi nhìn kỹ lại một cái, phát hiện đó là một cái hộp đá, hơn nữa trông còn có vài phần quen mắt.

“Ta và Liễu Dục Chú đã bàn bạc một chút.” Dương Thanh Sơn đột nhiên hạ giọng mở miệng.

“Tên phản đồ bên ngoài không biết là tên nào, nhưng thế hệ trước của nhà họ Liễu đều quá mức ngang bướng, chúng ta một khi ra ngoài, xác chết này chắc chắn sẽ rơi vào tay bọn họ. Nếu như vậy, bèn đồng nghĩa với việc đem xác chết đưa cho cha ta, khả năng chưa đợi cha ta chết ở trong Phị Phát Quỷ, Thiện thi đan liền sẽ đến tay lão.”

“Nếu như sau khi ra ngoài, chúng ta không giao xác chết, kẻ đó nhất định sẽ tìm lý do, để tộc Khương và nhà họ Liễu cưỡng chế trấn áp chúng ta.”

Tôi nghe mà kinh hãi, có điều Dương Thanh Sơn nói không sai, điều này rất có lý.

“Đây là một ngõ cụt, chúng ta tạm thời không phá được.” Giọng nói của Dương Thanh Sơn vẫn rất thấp, có thể đảm bảo chỉ có mấy người chúng tôi có thể nghe thấy.

“Vậy nên ông muốn hủy xác...” Yết hầu tôi lên xuống một phát.

“Sáng xây đường ván, tối vượt Trần Thương (*), xác chết này thiếu một viên Thi đan, vậy thì trả cho ông ta một viên, cha ta muốn xác chết này, chúng ta cũng sẽ cho luôn không bỏ sót, sau khi ra ngoài, bèn không có nhiều lý do nữa rồi.” Dương Thanh Sơn nói xong, liền đưa mắt ra hiệu cho Liễu Dục Chú một phát.

Vân ngang trên trán Liễu Dục Chú rõ ràng nổi lên, trên trán càng rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng.

Tôi đương nhiên hiểu rõ nguyên nhân phản ứng của Liễu Dục Chú...

Bởi vì thứ cất ở hộp đá trong tay gã, là Ác thi đan của Lý Âm Dương!

[Tác giả có lời muốn nói]

La Chậm Chậm: Cảm ơn sự yêu thích và ủng hộ của các độc giả, bỉ nhân vừa mừng vừa lo, sau nhiều ngày công tác về việc linh tinh liên tục quấn lấy.

Lại không dám đăng chương sơ sài ứng phó, mọi người càng yêu thích, ‘Chậm Chậm’ càng không dám qua loa.

Đúng là viết chậm thật...

Tôi cố gắng nỗ lực hết sức, cố nhanh chóng khôi phục lại đồng thời đăng ba chương trong buổi sáng...

[Giải thích từ dịch giả]

“Sáng xây đường ván, tối vượt Trần Thương”: Nguyên văn “Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương”, hay còn gọi “Ám độ Trần Thương’, mang nghĩa ngoài mặt làm một việc, nhưng trong tối âm thầm giở trò khác, là một điển cố về kế sách được ghi chép trong “Sử ký - Hoài Âm Hầu liệt truyện” của Tư Mã Thiên. Năm 205 TCN, Hạng Vũ diệt Tần, tự xưng Sở Bá Vương, phân phong 18 Chư Hầu. Lưu Bang thọ phong Hán Vương, vì vậy từ biệt vùng đất Tam Tần muốn có được nhất, tiến vào Hán Trung, tiếp đó thiêu hủy con đường ván vào đất Thục. Tháng 8 cùng năm, Lưu Bang ngoài mặt xây dựng đường ván, thực chất âm thầm vượt Trần Thương, một đòn đánh bại Ung Vương Chương Hàm... Trên cơ bản bình định đất Tam Tần. Kế sách này hiện vẫn gây tranh cãi rốt cục là của Hàn Tín hay của Trương Lương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận