Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 776: XÁC PHÁ ĐAN TAN, TU BỔ PHONG THỦY

Khuôn mặt đó nhìn lên tuy trông bi thảm, nhưng khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên, giống như đang cười.

Lại là ảo giác?

Tôi đang định buông tay, bỏ nước đang vốc trong tay xuống.

Thì kết quả một bàn tay to rộng, đặt lên trên đầu rôi.

Bàn tay đó khẽ vuốt ve đầu tôi một cái, cảm giác đem đến cho tôi lại hiền hòa vô cùng.

Chưa đợi tôi buông tay, vốc nước tôi vốc trong tay đã theo kẽ ngón tay hoàn toàn chảy hết sạch rồi.

Ảnh chiếu trong nước cũng đã biến mất, chỉ còn lại tôi, Lưu Văn Tam.

Ùm một tiếng khẽ vang lên, từ thắt lưng Lưu Văn Tam vọt ra ngoài một cái bóng.

Thứ rơi vào trong nước hiển nhiên là quỷ nước.

Tóe một phát, một loạt nước bắn lên, vừa hay bắn luôn vào mặt tôi và Lưu Văn Tam.

“Địt!” Lưu Văn Tam lập tức buột miệng chửi bậy một câu.

Tiếp đấy mặt lão lại lộ vẻ kinh ngạc, ngơ ngơ ngác ngác nói một câu: “Gặp quỷ rồi... Thập Lục chú ấn đầu mày làm quái gì thế?”

Lưu Văn Tam nhấc tay lên, nhíu chặt đầu mày nói: “Vừa nãy kiểu gì chú lại có chút tinh thần thảng thốt, thôi đi nhanh đi, lâu rồi không uống rượu, nên cứ mơ mơ hồ hồ, xem xem chỗ Khương Manh có rượu không, cô ta nấu ăn cho chúng ta, kiểu gì cũng phải đem theo ít.”

Con mắt tròn vo của quỷ nước sợ sệt nhìn Lưu Văn Tam một phát, tiếp đấy nó lại ngoảnh cái đầu đầy lông trắng sang phía tôi, nhe răng một phát với tôi, kêu “Chít!” một tiếng, rồi chui tọt vào trong nước.

Chúng tôi cố gắng đi ở trên mặt đường bình thường không có nước, quỷ nước thì ở đường thủy bên cạnh đi theo chúng tôi.

Mực nước dâng lên càng nhiều hơn, bố cục phong thủy ở đây cũng đang dần dần thay đổi.

Đến đây tôi vẫn chưa nhìn ra được, việc này rốt cục là tốt hay xấu.

Có điều cảnh tượng vừa nãy, tôi cảm giác không phải ngẫu nhiên.

Nói cho cùng, Khâu Xử Đạo kỳ thực cũng là xác bị phá, sau khi phá xác, kỳ thực liền có thể nhập vong.

Chỉ có điều trong thời gian chúng tôi vào trong Phị Phát Quỷ, cùng với sau này khi Liễu Tam Nguyên dẫn người tộc Khương và đạo sĩ nhà họ Liễu tới niêm phong mộ, Khâu Xử Đạo dường như đều chưa từng can thiệp chút nào...

Thay đổi duy nhất, chính là viên đá loạn đó đập rớt Dương Công Bàn trên đầu ông ta.

Nhưng tôi cũng chẳng biết, việc này là do ông ta thúc đẩy, hay là do Dương Hạ Nguyên.

Chỉ có điều cảnh tượng vừa nãy, tôi có thể cảm nhận được rõ nét, chắc là Khâu Xử Đạo khiến Lưu Văn Tam bị vong nhập...

Hơn nữa sự lạnh lẽo và ấm áp giao thoa trong dòng nước này, liền cảm giác như Thiện thi của Khâu Xử Đạo và Ác thi đan đã hoàn toàn dung nhập vào trong.

Nếu như chỉ nói về cá thể con người, thì đối với cả thế giới, con người chỉ là một tồn tại vi mô, sự mãnh liệt của xung đột Âm Dương, thiện ác giao hòa, nhất định sẽ dẫn đến sự hủy diệt của cá thể, thậm chí đến hồn phách cũng đều có khả năng tan thành tro bụi.

Nhưng nếu như đối với Long mạch, thì đây chưa chắc đã là việc xấu, ngược lại còn có khả năng là một việc tốt!

Thứ Long mạch cần không chỉ là sinh khí, mà còn cả các dạng khí Âm Dương, tác dụng của phong thủy chính là nằm ở việc điều hòa Âm Dương, khiến vạn vật nằm trong một trạng thái vận động tốt nhất.

Huống hồ Ác thi đan của Lý Âm Dương, trên bản chất cũng hàm chứa sinh khí dồi dào của xác vũ hóa!

Điều này thậm chí khả năng sẽ sửa chữa phục hồi Long mạch phong thủy bị chúng tôi phá hoại ở đây!

Đi ra khỏi vị trí hai mươi bốn núi vòng quanh ở đây, xuyên qua Quỷ sơn, cuối cùng về đến ngọn Thạch sơn ở ngoài rìa nhất.

Phương hướng chúng tôi đi tới là phần sau Thạch sơn, ở đây cũng có dòng chảy, từ bên rìa lên núi, tôi còn nhìn thấy chỗ lối vào Âm long dưới lòng đất ở Thạch sơn mà chúng tôi từ đó tiến vào trong, lúc này chỗ đó đang không ngừng có nước ào ào đùn ra, rõ ràng là Âm long lại đang đổ ngược nước ra ngoài.

Sau khi vượt qua Thạch sơn, một phát tôi liền nhìn thấy dưới núi có không ít ngựa, Khương Manh và Khương Yển đang thu dọn gì đó.

Rải rác còn có một số người đang giúp bọn họ.

Trần mù ngồi trên một tảng đá hút thuốc, ngao sói to như một con nghé con, đang nằm bò bên cạnh lão.

Dưới ánh nắng, trên thân ngao sói phản chiếu ra sắc lông màu xanh đen, toát ra vài phần kỳ dị và hung hãn, khiến người ta nhìn một cái là thấy sợ.

Trên người nó lúc này phủ dày hàng loạt vết thương khủng khiếp, một miếng da ở phần bên hông đã bị bung mất rồi.

Không chỉ có vậy, trên vai Trần mù cũng quấn băng gạc, bao gồm vị trí đùi cũng được quấn băng, trên người lão chắc còn không ít vết thương nhỏ nữa.

Có điều lão vẫn còn có thể ngồi được, rõ ràng thương tích không nghiêm trọng đến mức độ nguy cấp đến tính mạng, điều này đã đủ để khiến tôi mừng húm rồi.

Tôi vốn định gọi một tiếng chú Trần.

Kết quả Lưu Văn Tam nhanh hơn tôi, lão gân cổ lên, gọi một tiếng lão mù!

Lập tức, người ở dưới chân núi đều ngoảnh đầu nhìn lại.

Trần mù ngẩng đầu lên, ngao sói thì càng một phát đứng bật người dậy.

“Không chết là được! Vừa nãy tôi còn nghĩ, nhỡ mà ông không xong rồi, thì tôi liệu có phải khóc một trận không, ha ha ha!” Tiếng cười thô kệch hồn hậu của Lưu Văn Tam đã hình thành hồi âm trong khu khe núi.

Chúng tôi nhanh chân xuống núi, vừa nãy lúc lên Thạch sơn, quỷ nước bèn đã chui ra khỏi dòng nước, về lại trên người Lưu Văn Tam rồi.

Thạch sơn vốn không cao, chẳng qua chỉ mấy phút chúng tôi đã đến chân núi.

Rõ ràng thương tích của ngao sói không nhẹ, chứ nếu không, dựa vào tính cách của nó, chắc chắn đã lao lên núi chồm lên người tôi rồi.

Lúc này sau khi chúng tôi xuống núi, nó mới chạy đến trước mặt tôi, chạy vòng xung quanh, cái đuôi cũng liên tục dựng thẳng lên, vẫy không ngừng.

Có điều so với nó trước đây, mức độ động tác nhỏ hơn không ít, tốc độ rõ ràng cũng chậm hơn nhiều.

“Tiểu Hắc, đi nằm đi, thương tích này của mày không nhẹ.” Tôi nhíu mày, nhìn thương tích này, không nén nổi có chút nhói lòng.

Trần mù từ từ đứng dậy, trên khuôn mặt bình thường chẳng có biểu cảm gì, giờ cũng bị tác động lộ ra chút vẻ đau đớn.

“....”

Lưu Văn Tam lập tức xua xua tay: “Đứng không vững thì đừng có đứng nữa, tôi đã bảo ông không được từ lâu rồi, ông còn không tin, không biết con đạo sĩ huyết sát nào làm ông bị thương, mà kiểu gì tôi cũng chém hơn ba chục con, coi như là báo thù xả giận cho ông rồi, ông cũng không cần cảm kích quá.”

Trần mù đột nhiên lại ôm lấy ngực, bắt đầu ho khùng khục, cuối cùng lão khạc một tiếng, nhổ một bãi đờm đặc ra mặt đất bên cạnh.

Rõ ràng biểu cảm của lão dễ chịu hơn không ít, ngồi về chỗ cũ.

“Mịe...” Mắt Lưu Văn Tam trợn tròn.

Trần mù lại tiện tay móc sau lưng một phát, thứ mò ra hóa ra là một chai rượu.

Lão thuận tay quăng một phát, chai rượu liền bị ném về phía Lưu Văn Tam.

Lại ho lẹc khẹc mấy tiếng nữa, Trần mù mới nói: “Hiệu quả giảm đau của rượu đích thực không tồi, xem bộ dạng bước đi liêu xiêu của mày, còn lại tý chỗ này cho mày tỉnh người đi.”

Lưu Văn Tam đón lấy chai rượu, một phát vặn nắp ra, tu một hớp, trên mặt lộ vẻ hài lòng đắc chí.

Trần mù liếc Lưu Văn Tam một cái xong, liền không tiếp tục nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục lo hút thuốc lá cuộn của lão.

Khương Manh và Khương Yển nhanh chân đi đến gần trước mặt tôi, những người đang giúp làm việc còn lại cũng theo hai người họ đi tới, bọn họ đều tỏ ra vô cùng cung kính với tôi, đồng loạt hướng về phía tôi gọi một tiếng La Tiên sư.

Tôi hơi hơi bình ổn lại tâm trí một chút.

Ở bên chỗ đạo sĩ nhà họ Liễu, hoặc giả sẽ không có bao nhiêu người tin phục tôi như vậy.

Có điều trong mắt những người tộc Khương này, địa vị của Tiên sư tuyệt đối không thấp, bọn họ cũng cần dựa vào tôi để truyền thụ thuật phong thủy.

Ánh mắt của tôi nhìn thêm vài lượt trên người Khương Manh và Khương Yển, nhớ đến lần đó lúc bọn họ tới làm người dẫn đường, sự phản bội của Dương Hạ Nguyên với tộc Khương vẫn còn chưa bày ra ngoài sáng.

Lại hơi nghĩ thêm một chút, lúc đó có khả năng chính là khởi điểm xen vào của Liễu Tam Nguyên.

Chứ nếu không, Dương Hạ Nguyên lẽ ra không thể chỉ huy được cả người của tộc Khương.

Đương nhiên, Khương Manh và Khương Yển chỉ là nhân vật tiểu tốt, chuyện này gần như đã kết thúc một giai đoạn, tôi không cần thiết phải tiếp tục băn khoăn dò hỏi gì nữa, có hỏi cũng chưa chắc có thể tìm ra đáp án gì được.

“Vẫn cứ bắc bếp nấu cơm đi, mọi người đều mệt rồi, Đại trưởng lão và những người còn lại đều đang trên đường về, ăn no xong, nghỉ ngơi thêm chút rồi chuẩn bị về tộc Khương.” Tôi dùng giọng điệu thân thiện dặn dò bọn họ.

Khương Manh và Khương Yển lúc trước vẫn còn rụt rè thận trọng, giờ này sắc mặt bọn họ rõ ràng đều thả lỏng hơn rất nhiều.

Hai người lập tức liền chỉ huy những người khác đi bắc bếp đặt nồi.

Tôi cũng đến bên cạnh Trần mù, tìm một chỗ ngồi xuống.

Thương tích trên người Trần mù đúng thật không ít, ngoài ba chỗ vết thương lớn trên cánh tay và đùi ra, phần lộ ra ngoài trên người cũng dày đặc các vết thương nhỏ ở mức độ khác nhau.

“Thế nào rồi, Dương Hạ Nguyên chết chưa?” Trần mù lại châm một điếu thuốc lá cuộn, cũng đưa cho tôi một điếu, giọng của lão toát ra vẻ khản đặc và mệt mỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận