Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 786: TỌA NƠI SỐNG NÚI, NHÌN XUỐNG TRUNG NGUYÊN

Nhưng tôi lại rất rõ, những gì ông ta nói lúc cuối, thứ đáng phải cho tôi vẫn sẽ cho tôi, đây chắc là đang lôi kéo.

Không gài bẫy được, thì cho tôi đủ lợi ích, dùng tình cảm để giữ người?

Mỗi một câu nói của ông ta đều là một lời hai nghĩa, vòng vo tam quốc.

Đối với tôi càng là vừa ép vừa dụ, ngầm ẩn sát khí, ông ta mới đúng thật là đa mưu túc trí, thông minh tuyệt đỉnh.

Thời gian này ở trong tộc Khương, đối với nơi đây tôi cũng coi như quen thuộc hơn không ít.

Sau khi rời khỏi Khâu Xử Đạo Quan Tinh Trạch xong, tôi lấy cớ là còn cần làm một số chuẩn bị, phải về khu nhà ở một chuyến trước.

Liễu Tam Nguyên bảo tôi lúc nữa qua chỗ cổng chào của khu trại tập hợp, rồi bèn vội vã rời đi.

Lúc này ánh tàn dương đã tắt, cách lúc trời tối, cũng chỉ còn lại một chút nữa mà thôi.

Tôi đẩy mở cổng nhà, liền nhìn thấy Lưu Văn Tam đang ở trong sân mài đao, cùng với Trần mù đang ngồi trên bậc thềm hút thuốc, đồng thời còn có cả ngao sói đang nhảy bật một phát chồm về phía tôi!

Ngao sói đúng thật là quá lớn, tôi làm sao dám để cho nó chồm một phát thế này được, huống hồ trong tay tôi còn có Thượng phương Trảm mã kiếm, trên người còn đang đeo một chậu hoa nấm đầu xác kìa.

Phản ứng của tôi cũng rất nhanh, đột ngột ngồi thụp xuống, ngao sói vù một phát liền nhảy qua người tôi.

Tôi mượn quán tính của việc ngồi thụp này chạy lên trước hai bước, lúc ngẩng đầu lên, liền vội vàng ngoảnh đầu lại hô một câu: “Tiểu Hắc, đừng làm loạn, nguy hiểm.” Nó hơi có chút bất mãn rên ư ử một tiếng, rồi đi lại, dụi dụi vào chân tôi.

Sức lực của nó đúng thật khác biệt quá lớn so với trước đây, tôi suýt nữa thì bị nó dụi cho loạng choạng.

Trần mù bỏ thuốc xuống, lẹc khẹc ho đôi tiếng, ngao sói lúc này mới xích ra một chút, vẫy vẫy đuôi bên cạnh tôi.

Tôi phát hiện chỗ bị lật da ở trên lưng nó, đã được băng bó lại rồi. Đồng thời, thần sắc của Trần mù cũng tốt hơn không ít so với hôm quay về.

“Cái Đại lễ mẹ gì đấy bắt đầu rồi?” Mắt Lưu Văn Tam rõ ràng có chút sáng lên.

“Không tổ chức Đại lễ, Đại lễ phải ba tháng nữa, trảm Xác âm luyến dương trước.” Tôi mở miệng nói.

“Trảm trước Đại lễ sau cũng được, có quả điềm tốt.” Lưu Văn Tam cười hề hề nói.

Tôi cười khổ, ra hiệu cho bọn lão vào phòng trước, tôi có việc cần nói.

Trần mù không có thay đổi thần sắc gì, sau khi đứng dậy thì vào trong phòng, Lưu Văn Tam rõ ràng có đôi chút thắc mắc.

Ở trong phòng, tôi cũng không đóng cửa phòng lại, ngao sói nằm bò ở cửa, chú ý ngoài cổng, tôi cố hết sức bình tĩnh đem tất cả mọi chuyện đều kể một lượt.

Hơn nữa tôi còn đem cái hộp gỗ đựng chậu hoa nấm đầu xác, giao cho Trần mù.

Thần sắc của Trần mù vẫn bình thản như cũ.

Nhưng Lưu Văn Tam thì liên tục nhăn mặt.

Mãi một hồi sau, lão mới nói: “Lỗ, lỗ to rồi, nguyên cả nhà họ Liễu, nguyên cả một tộc Khương, Thập Lục, vụ này chúng ta suýt nữa thì bỏ cả mạng, mày thế này là mất công không được tiền á.”

Chưa đợi tôi mở miệng, Trần mù liền lắc lắc đầu nói: “Hành động này của Thập Lục rất thông minh, nó lưu lại ở tộc Khương thì làm sao, nhà họ Liễu không thể nào thực sự thừa nhận nó, nó chẳng qua chỉ là một thứ công cụ để truyền dạy Táng ảnh quan sơn ra ngoài mà thôi, kẻ mà nhà họ Liễu thực sự thừa nhận, đương nhiên là thế hệ tiếp theo có mang huyết mạch của Khâu Xử Đạo do bọn họ bồi dưỡng, đó chính là con trai của Dương Hưng.”

“Tới lúc đó là tình trạng thế nào, còn chưa chắc được, nó kể cả có thể tính toán thắng Liễu Tam Nguyên, nhưng về mặt vũ lực, Liễu Tam Nguyên có thể nghiền nát mười thằng nó. Không có ý nghĩa gì, ngược lại là bảo hổ lột da, đặt mình vào nơi nguy hiểm.”

“Hiện giờ nó rút mình ra ngoài, nhà họ Liễu đúng dám không quản nó thật? Tình trạng của Thẩm Kế bọn họ còn chưa tìm hiểu triệt để, chưa chắc đã không xuất hiện biến cố gì, càng quan trọng hơn là cái tâm của Liễu Tam Nguyên.”

Ngừng lại chốc lát, Trần mù tiếp tục nói: “Liễu Tam Nguyên không phải là kẻ được ăn cả ngã về không, từ chuyện của Dương Hạ Nguyên có thể nhìn ra được, vậy nên lão sẽ giữ cả đôi bên, vì để suy nghĩ cho tộc Khương và huyết mạch, lão sẽ giữ Thẩm Kế lại.”

Sau những lời này của Trần mù, Lưu Văn Tam gãi gãi cái đầu trọc, lão lại mò rượu ra nhấp một ngụm, làu bàu nói: “Nếu thế thật, thì cũng được! Tốt xấu gì lão đầu bò đấy cũng không trở mặt không cho phù, Thập Lục, nhất định phải lấy cái tốt nhất đi đấy.”

Tôi cười khổ, gật gật đầu.

Đạo phù mà Dương Thanh Sơn dặn tôi, đúng thật chính là đạo phù tốt nhất của tộc Khương rồi.

Tiếp đấy Lưu Văn Tam lại liếc cái hộp gỗ trong tay Trần mù một cái, lão bổ sung một câu: “Ông cẩn thận tý lão mù, đừng có trúng độc, ông đừng có mà cả người mọc đầy cái thứ nấm đầu xác chết mẹ gì này nhé, không lúc đấy tôi lại còn phải kiếm cỗ quan tài.”

Trần mù khạc một tiếng, một bãi đờm đặc tý nữa thì nhổ lên trên mu bàn chân của Lưu Văn Tam.

Tôi cười ngất, Trần mù lại nhìn sang tôi, nói: “Hiện giờ sự việc cấp bách, Cố Nhược Lâm chú báo chúng nó sắp xếp về rồi, mày lúc nào bứt hồn? Chuyện này cũng đừng trì hoãn, chúng ta phải ra ngoài, nếu đã không tóm được Trương Nhĩ, cũng không dụ được lão ra, thì tạm thời đừng đối địch với lão. Nếu như đem thứ cần cho đưa cho lão, sau này lão đi con đường tà ác, thậm chí còn muốn đoạt Âm dương thuật trên người mày, thì mày cũng không cần tiếp tục nương tay nữa.”

Mặt tôi cứng đờ một phát, mấy ngày hôm nay đúng thật là việc nọ nối tiếp việc kia, tôi căn bản không chú ý để nghĩ đến chuyện này.

Những lời này của Trần mù cũng càng gọn gàng dứt khoát, đương nhiên, trong lời nói của lão vẫn còn cho Trương Nhĩ cơ hội.

Tôi trầm ngâm một lát, trả lời: “Sau khi trảm xác, cần định xác vào Trung long Phân tích sơn, chỗ đó nhất định có huyệt nguồn sinh khí dồi dào.”

“Trung long Phân tích sơn, lại là nơi thế nào?” Lưu Văn Tam dậm dậm chân, nhíu mày hỏi.

“Khâu Xử Đạo sắp xếp, sau khi trảm bỏ Xác âm luyến dương xong, đem xác nó trấn vào nơi đó.” Tôi trả lời đúng sự thật.

Rõ ràng, khóe miệng của Lưu Văn Tam trở nên co giật.

“Lão không phải lại có toan tính gì đấy chứ, đừng có chúng ta qua đó, xong lại gây ra trò gì nữa? Thập Lục thuật phong thủy của mày, chắc cũng có thể tìm được một chỗ trấn xác khác chứ?” Lưu Văn Tam tiếp tục nói.

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Trong đây ông ta chắc chắn sẽ không có thêm toan tính gì nữa, hơn nữa Trung long Phân tích sơn, cũng có một số chuyện kể.”

Trong mắt Lưu Văn Tam xuất hiện đôi chút lo ngại, tôi lúc trước không kịp nghĩ sâu, bây giờ nghĩ thêm, liền lại có sự kính phục đối với Khâu Xử Đạo.

Định thần lại, tôi giải thích: “Long mạch thiên hạ lấy núi Tu Di làm khởi nguồn, quần thể núi Nam Sơn chống cột sống Long mạch của lục địa Trung Nguyên dậy, người xưa muốn làm chủ Trung Nguyên, mà Trung long này chính là nền móng của Trung Nguyên, Xác âm luyến dương từng là một bậc Đế vương, cho dù là một ngày nào đó Khâu Xử Đạo không dùng đến hắn nữa, vẫn cần phải cho bậc Đế vương này tôn nghiêm đáng có.”

“Trung long Phân tích sơn, chắc là dãy Chủ phong trong quần thể núi Nam Sơn, ông ta đã không cần sinh khí nuôi xác, đem hắn táng vào nơi đỉnh núi cao nhất, để hắn có thể ngắm nhìn hậu thế thiên thu, cũng coi là hài lòng hả dạ.”

Tôi nói hết xong, Lưu Văn Tam liền không nghi vấn gì nữa.

Nhưng tôi lại phát hiện, Trần mù không thấy đâu nữa, trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi.

“Chú Trần?” Tôi gọi một tiếng, Trần mù mới từ trong căn phòng bên cạnh bước ra, trên người lão đã đem đầy đủ đồ nghề, bình thản mở miệng nói: “Vẫn cứ cần thận trọng, bọn chú đi cùng với mày, sau khi trảm xác thì đi trấn xác, rồi bứt hồn, cố gắng làm xong những việc này, để diệt trừ hậu hoạn.”

Tôi gật gật đầu, biểu thị tán đồng ý kiến của Trần mù.

Trước khi ra khỏi nhà, tôi còn đối phó bừa mấy miếng đồ ăn ở trong phòng của Lưu Văn Tam, rồi bèn dẫn theo Trần mù và Lưu Văn Tam vội vã lên đường.

Lúc ở trên đường, Lưu Văn Tam còn hỏi tôi một câu, chuyện của Dương Hưng tôi dự định làm thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận