Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 812: TIẾN MỘT BƯỚC CHẾT MỘT NGƯỜI

Thứ đang đè trên ngực tôi là một cái bọc nho nhỏ bằng mảnh vải cũ bẩn bị buộc chặt cứng lại.

Tôi cực lực bình ổn lại hơi thở, đưa tay gỡ dây thừng buộc bên trên ra.

Trong cái bọc có một tấm bài vị tàn tạ, chữ viết bên trên đã nhòe nhoẹt không nhìn rõ, có điều nửa phía dưới tấm bài vị còn được bọc một tấm vải, sau khi tôi mở tấm vải ra xong, bên trên viết dọc một hàng chữ nhỏ:

“Ta nay hạ táng, rồi cũng có một ngày xuất huyệt, hận quyết không quên, ắt đến Tây nam đất Kiềm, lấy mạng Tưởng Bàn ngươi!”

Chữ viết trên tấm vải, hiển hiện màu đỏ đen, rõ ràng là huyết thư.

Chỉ có điều thứ khiến đồng tử mắt tôi co mạnh là mấy chữ Tây nam đất Kiềm, và cả Tưởng Bàn!

Ngay lập tức tôi liền nghĩ tới, cái bọc này không phải là của Từ Bạch Bì, mà chắc là của cái xác dữ trong vùng đất Trượng ẩn Âm tới đó!

Hắn hạ táng, vũ hóa cầu ác, là vì để giết người báo thù.

Từ Bạch Bì đoạt tất cả mọi thứ của hắn, phải giúp hắn làm một số việc cũng là lẽ đương nhiên.

Chỉ có điều việc khiến tôi khó mà dự liệu được là, người mà hắn muốn giết, hóa ra lại lại Tưởng Bàn!

Thời gian rõ ràng đã trôi qua quá nhiều năm, Tưởng Bàn sớm đã chết từ lâu rồi, hơn nữa tôi còn do cơ duyên trùng hợp mà gặp qua xác chết của ông ta, lấy được Dương Công Bàn từ tay ông ta.

Hiện giờ xác chết của Tưởng Bàn đang ở nhà họ Thích, Từ Bạch Bì đương nhiên không biết, rất rõ ràng lão ta không mấy muốn làm việc này, nên mới đem chấp niệm của xác dữ quẳng qua cho tôi đi làm?

Giữa Tưởng Bàn và cái xác dữ này, lại có dây dưa thù oán gì?

Đối với tôi mà nói, tôi lấy Dương Công Bàn, Kim tiền hào của Tưởng Bàn, hứa với ông ta là sẽ đưa ông ta về quê hương nhập thổ vi an.

Thì lại làm sao có thể trở mặt đi lấy đầu của Tưởng Bàn được?

Càng quan trọng hơn là, tôi cho rằng Từ Bạch Bì không muốn đi làm việc này, chỉ bởi vì lão ta sợ phiền phức mà thôi, nếu như lão ta biết xác chết của Tưởng Bàn đang ở nhà họ Thích ngay trong thành phố Nội Dương, đưa tay là lấy được, vậy thì nhà họ Thích liền phiền phức rồi...

Giây phút nghĩ đến đây, tôi lập tức liền lật tay cất mảnh vải đi.

Ngẩng đầu tôi mới phát hiện, Lưu Văn Tam đã ghé sát đầu lại nhìn, Phùng Bảo và Phùng Quân thì ở ngay bên cạnh tôi, Phùng Quân hơi gần hơn một chút, cũng chẳng biết hắn có nhìn thấy chữ viết ở trên mảnh vải hay không.

“Thập Lục, đây là gì?” Lưu Văn Tam hỏi một câu.

Tôi lắc lắc đầu, ánh mắt trở nên rất trịnh trọng, Lưu Văn Tam thì mang biểu cảm ra vẻ nghĩ ngợi, không hỏi gì thêm.

Tôi đem chuyện phát sinh trong căn nhà cũ ra kể một lượt với bọn họ, đồng thời mặt không biến sắc đem đồ cất vào trong túi.

Đương nhiên, tôi cũng không nhắc đến hai chữ Tưởng Bàn.

Sau khi tôi nói xong, Trần mù châm một điếu thuốc lá cuộn, lão rít một hơi, rồi mới nói: “Từ Bạch Bì cả đời coi tiền tài như mạng sống, trộm trẻ con bán lấy tiền, con trai con dâu chết thì giữ lại xác chết để lĩnh tiền, đòi mày vàng ròng bạc trắng cũng coi là bình thường. Chỉ có điều lão muốn cánh tay của Liễu Dục Chú, việc này không thể được.”

Tôi gật gật đầu, đương nhiên biết việc này không thể được.

“Thập Lục càng không thể nào làm công cụ cho lão, lại còn đi giết người đào mộ? Lão đang nằm mơ.” Lưu Văn Tam hừ lên một tiếng.

Trần mù cúi đầu, lão hút xong điếu thuốc lá cuộn kia rồi mới nói: “Từ Bạch Bì đúng thật là dữ, mày vẽ phù mà đều không chặn được lão, có điều việc này cũng bình thường, lần đó đối mặt với Từ Bạch Bì, Lưu Văn Tam không có tư cách vào trận, chú cũng chẳng giao đấu nổi mấy hiệp với lão, Liễu Dục Chú còn bị lão dùng da hoàng bì tử trói lấy, chúng ta lúc đó có thể áp chế được lão, cũng là do có thành tố may mắn ở trong.”

“Hiện giờ lão ta sợ rằng là thứ rát tay nhất rồi.” Trần mù vứt đầu lọc thuốc xuống, lại nói: “Không thể nào không quản con bé Từ Thi Vũ được, cũng không thể không quản bà nội mày, chú đi mời sư phụ chú, nếu thực sự không được, thì Thập Lục mày gọi Dương Thanh Sơn ra.”

“Mày chẳng phải vẫn còn Áp trấn thần chú cùng với Sát thuật à? Còn có bọn chú giúp đỡ, chỉ cần có thể tạo ra cơ hội cho mày, Từ Bạch Bì cũng nhất định chết chắc.”

Những lời này của Trần mù, tuy nhắc đến sự hung hãn khủng khiếp đến cùng cực của Từ Bạch Bì, nhưng sự cổ vũ của lão đối với tôi cũng khiến tâm trạng tôi hơi hơi ổn định lại chút ít.

Có điều tôi vẫn cứ lắc lắc đầu, mất tự nhiên nói: “Cháu không chắc chắn được Dương Thanh Sơn sẽ ra mặt, hắn ngoài việc bảo vệ mạng sống của cháu ra, chuyện ở quần thể núi Nam Sơn và trong tộc Khương cũng chỉ là không để Dương Hạ Nguyên gây họa, hắn chưa chắc sẽ giúp cháu chuyện này.”

Sau khi tôi dứt lời xong, Trần mù im lặng hồi lâu, rồi tiếp tục nói: “Vậy thuật phong thủy thì sao? Từ Bạch Bì ở trong khu phố cổ, mày dùng thuật phong thủy, có thể trấn được lão không?”

Tôi vẫn cứ lắc lắc đầu, trả lời đúng sự thật: “Cháu hiện giờ còn xa mới đạt được đến cảnh giới của mấy người Viên Hóa Thiệu, Lý Âm Dương, Khâu Xử Đạo, dùng thuật phong thủy để ngăn chặn Từ Bạch Bì, cháu hiện vẫn chưa đủ chắc chắn.”

Lần này, Trần mù ngừng lại rất lâu, xong mới nói: “Vậy thì qua nhà họ Sài trước, đưa theo sư phụ chú, rồi qua khu phố cổ, trước tiên gặp mặt Từ Bạch Bì, nếu thực sự không được, thì mày bảo Khương Manh liên lạc với Liễu Dục Chú, bảo nó đưa theo mấy sư bá của nó tới, cái xác Ác thi vũ hóa này, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua.”

Trần mù trước nay đều điềm tĩnh, vậy mà lúc này trong giọng điệu lại cũng đã có vài phần nóng nảy.

Tôi có thể cảm nhận được Trần mù với tư cách là bậc cha chú, luôn rất quan tâm Từ Thi Vũ, lão đối đãi với bà nội tôi cũng luôn rất kính trọng, chiêu bắt cóc tống tiền này của Từ Bạch Bì giống hệt không khác gì với Dương Hạ Nguyên, đúng thật là nham hiểm độc địa.

Chỉ có điều, đối với thứ tồn tại khó nhằn như Từ Bạch Bì, chúng tôi rất khó tìm ra kế sách vẹn toàn đối phó lão ta trong thời gian ngắn.

Tôi thậm chí cũng đều không được tính là giao đấu với lão ta, chỉ là bị lão ta trực tiếp ném thẳng ra khỏi căn nhà cũ.

Lúc này tôi trên cơ bản đã hồi phục lại, đầu óc cũng chẳng còn mụ mị như trước nữa, chỉ là phần đầu và cơ thể vẫn còn có chút đau âm ỉ.

Tôi không ở lại bệnh viện thêm, dưới sự ra hiệu của Trần mù, nhanh chóng làm xong thủ tục xuất viện, rồi liền do Phùng Quân và Phùng Bảo lái xe, đưa chúng tôi đi về phía nhà họ Sài.

Lúc lên xe, Lưu Văn Tam lấy từ cốp sau xe ra những thứ tôi cần mà lão giúp tôi chuẩn bị, giao cho tôi.

Bao gồm non nửa chai máu gà, bên trong có rất nhiều lông đuôi gà, hoàn toàn không phải chỉ ba chiếc.

Một chai nhỏ máu toát ra màu đỏ đen, chắc là máu chó đen, ngoài ra còn có giấy lanh mịn.

Thứ Sát thuật cần hao tổn là hồn phách, mỗi lần sử dụng, tôi đều có thể cảm nhận được tổn thương không nhỏ, thứ Sinh thuật tổn hại thì là thọ nguyên, cũng chính là dương thọ.

Còn Áp trấn thần chú hoàn chỉnh, thì tiêu hao lượng lớn Nhị ngũ tinh khí, chắc là càng lợi hại hơn so với Sinh thuật.

Có điều thuật pháp này tuy tổn hại rất lớn đối với tôi, nhưng uy lực cũng mạnh mẽ đến cực điểm, nếu như có thể có cơ hội cho tôi dốc hết toàn lực, thì Từ Bạch Bì chắc cũng sẽ chẳng sung sướng vào đâu được cả.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến bên ngoài nhà họ Sài.

Trần mù xuống xe vào trong, đợi khoảng chừng nửa giờ đồng hồ, bà cụ Hà được lão đón ra ngoài, sau khi ngồi lên ghế lái phụ xong, bà cụ Hà được cái chẳng nói gì nhiều, vắt chéo cái chân bó, một thanh trảm quỷ đao to bản đặt nằm trên đùi bà cụ.

Trần mù xử lý công việc không chút sơ suất, lão chắc là đã nói hòm hòm với bà cụ Hà rồi.

Thời gian gần giữa trưa, chúng tôi bèn tới bên ngoài con phố cũ.

Vốn dĩ là định lái xe vào trong, nhưng vị trí cổng con phố, hóa ra đã chất đống rất nhiều bao cát, người có thể sải bước vào trong, nhưng xe thì căn bản không lái vào trong được.

Sau khi chúng tôi xuống xe, Lưu Văn Tam liền chửi một chữ địt.

Ánh nắng bỏng rát, nhưng cảm giác con phố cũ đem đến cho người ta lại chỉ có hơi lạnh thấu tận tâm can.

Những cây cối có vấn đề trước đây, đã toàn bộ đều bị chặt bỏ theo sự sắp xếp của tôi, còn sót lại đã chỉ lác đác chẳng được mấy cây, nhưng trên mấy cái cây duy nhất còn sót lại hóa ra đều đang treo thòng lọng.

Càng khiến trong lòng người ta bức bối nữa là, trên xà ngang ở cổng nhà cũng đều treo thòng lọng.

Có một số hàng xóm láng giềng đang ở bên đường mài dao giết gà, gần như trên mặt mỗi một người đều là bộ dạng ngơ ngẩn đờ đẫn như mất hồn.

“Cái quỷ gì thế?” Lưu Văn Tam lại chửi một chữ địt, nhấc chân liền trực tiếp bước luôn qua mấy bao cát kia.

Chúng tôi vốn cũng định vào theo, thì đột nhiên, trước cổng nhà ở hai bên trái phải, mỗi bên đều có một người đứng dậy.

Người ở bên trái, lại còn bê một cái ghế dài lên, đi thẳng về phía dưới sợi dây thòng lọng, động tác ra vẻ định treo cổ.

Người còn lại thì ngơ ngẩn chằm chằm nhìn tôi, the thé giọng, hét: “Không đem tiền, không đem đồ, vào trong một bước, chết một người! Mày đi đến nhà cũ, thì bà nội mày chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận