Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 835: ĐỘC XÁC CHẾT

Thân người của hắn vụt bay ngược ra sau, rồi rơi mạnh xuống dưới đất, chỉ còn lại ôm đầu hét thảm, thứ âm thanh đó thê thảm đau đớn đến cực điểm.

Tôi nặng nhọc thở dốc, gân xanh trên trán điên cuồng co giật, huyệt thái dương cũng không ngừng giật đùng đùng.

Cực lực bình ổn lại tâm trí, tôi rất nhanh đã ổn định lại.

Lúc này hai người cuối cùng bị tôi trấn lại kia, vẫn đang nắm chặt lấy hai tay tôi, có điều động tác của bọn chúng chỉ dừng lại tại đây, không có thêm phản ứng gì nữa.

Tôi dùng sức giằng tay ra, ngoảnh đầu nhìn lướt một lượt, tổng cộng tám người, bảy người bị tôi dùng Trấn sát phù trấn áp, một người bị máu phun bị thương, thế này cũng đủ nguy hiểm rồi.

Tôi nhanh chân đi đến trước mặt người bị tôi dùng máu phun bị thương kia, dùng tờ Trấn sát phù cuối cùng trực tiếp vỗ luôn lên mặt hắn.

Ngay lập tức hắn cũng ngừng giãy giụa.

Tôi ngồi xổm xuống đất, tỉ mỉ quan sát hắn, máu của tôi trên mặt hắn, để lại một bộ phận vết cháy, còn lại bèn không có vết thương nào khác nữa.

Phản ứng của hắn không khác gì với lão già đánh chiêng cõng cái xác nữ lần đó, vậy đây chắc là trúng vong?

Nhưng bọn chúng lại không giống với trúng vong, trúng vong lẽ ra Trấn sát phù bèn có thể trực tiếp phá bỏ luôn, nhưng giờ lại chỉ bị trấn lại...

Tay của tôi ấn lên trên ngực của người này, rõ ràng có thể cảm nhận được nhịp tim, lại đặt tay lên chỗ nhân trung, cánh mũi hít thở rất có lực, không hề yếu ớt chút nào.

Trong đây tuyệt đối có vấn đề lớn!

Tôi vốn định trực tiếp gọi điện thoại bảo Thẩm Kế dẫn người tới đưa bọn chúng về.

Có điều do dự một chút, tôi lại từ bỏ dự định này, nói không chừng Thẩm Kế cũng cần một chút thời gian yên tĩnh, tiêu hóa những chuyện mà tôi nói với cô ta, tôi cũng còn cần nghiên cứu một chút xem, bọn chúng tại sao lại biến thành thế này.

Nhìn giống như xác chết, nhưng trên thực tế lại là người, hơn nữa bọn chúng còn không phải là xác sống, khí càng đủ, càng nhiều hơn so với xác sống.

Bấm gọi cho Phùng Bảo, tôi bảo hắn lái xe đưa Phùng Quân tới tìm tôi, đồng thời nói rõ với hắn vị trí của tôi, cùng với phương hướng đi như thế nào.

Tôi bị Thẩm Cửu dẫn đi một thời gian không ngắn, nhưng Phùng Bảo và Phùng Quân lái xe tới, chỉ bảy tám phút là đã đến trước mặt tôi.

Cũng may chuyến này xe mà chúng tôi đi là SUV, dẫu sao cũng nhét được tám người Thẩm Cửu này vào trong xe, lại lần nữa đưa về đến cổng khu nhà, rồi lôi toàn bộ bọn họ vào trong sân.

Phùng Quân và Phùng Bảo đều lộ ra vẻ nghi ngờ kinh ngạc, lúc lại quay qua nhìn tôi.

Phùng Bảo còn hỏi nhỏ một câu: “La tiên sinh, một mình cậu xử tám tên này? Chúng nó đều là thứ gì thế? Người chết?”

Tôi lắc lắc đầu, làm một động tác suỵt, đồng thời bảo bọn hắn về phòng nghỉ ngơi, không cần ra ngoài nữa.

Hai người Phùng Bảo và Phùng Quân đưa mắt nhìn nhau, rất nghe lời đi về phòng.

Lúc này đã gần đến bốn giờ sáng, màn đêm càng ngày càng đen tối, ánh sao cũng dần dần biến mất không còn nữa.

Tôi mở đèn pin điện thoại ra, tỉ mỉ quan sát bàn tay của mấy người Thẩm Cửu, đầu ngón tay ánh đen, móng tay trên cơ bản là thuần màu đen, làn da trông rất khô, thế này thì giống hệt không khác gì với xác chết hóa sát, chẳng qua chỉ còn thiếu lông nhung, hơn nữa bọn chúng vẫn chưa chết.

Kỳ thực vừa nãy lúc định đưa bọn chúng về, tôi liền nghĩ đến Mã Bảo Nghĩa.

Chỉ có điều là Mã Bảo Nghĩa lại dùng phương pháp gì, khiến bọn họ biến thành thế này?

Trong “Lãnh thi nhiếp hồn cản thi thuật”, tôi không nhớ là có chiêu thức thế này, hay là, thuật pháp đó miêu tả không đủ tường tận?

Do dự mãi, tôi vẫn cho rằng là tôi nhìn nhầm, nhớ không rõ nhiều nội dung hơn, nên vẫn cứ lấy tờ giấy đó mở ra, xem đi xem lại.

Cuối cùng vẫn cứ xác định, tôi xem đích thực không có vấn đề, trong thuật pháp này đích thực không có chiêu nào có thể khiến người ta biến thành bộ dạng giống mấy người Thẩm Cửu thế này.

Trầm mặc một lát, tôi nghĩ đến một khả năng, chính là giống như kiểu Sát phụ chú do Dương Thanh Sơn tự mình sáng chế ra đó, đây chắc là bản lĩnh đặc thù của Mã Bảo Nghĩa, từ Lãnh thi nhiếp hồn cản thi thuật kia, nghiên cứu ra thuật pháp khống chế người này.

Đương nhiên cũng có một khả năng vô cùng nhỏ bé, đó chính là ghi chép của Viên Hóa Thiệu có thiếu khuyết, tôi cảm giác khả năng này gần như không tồn tại.

Tôi định thần lại, ngón tay kẹp lấy tờ phù trên đỉnh đầu Thẩm Cửu, giật nó xuống một phát.

Thẩm Cửu vốn đang hai mắt nhắm nghiền không chút phản ứng, đột ngột liền vụt mở hai mắt ra, cực kỳ hung hãn giơ tay túm về phía tôi!

Tốc độc này của gã cực nhanh! Được cái tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, bốp một phát, giấy phù lại vỗ quay lại.

Thẩm Cửu lại lần nữa cứng đờ không nhúc nhích.

Tôi thở mạnh ra một hơi dài, càng trở nên cảnh giác hơn đối với Mã Bảo Nghĩa.

Thủ đoạn này đúng thật là quá dữ, Trấn sát phù đều không phá nổi, xé phù xuống xong vẫn có thể tiếp tục tác quái.

Sở dĩ tôi khẳng định suy đoán là Mã Bảo Nghĩa, nguyên nhân rất đơn giản, hồi đó Thẩm Cửu cầm đầu ngược đãi xác chết, đám người anh em bọn gã đều là vì để báo thù cho Thẩm Sinh, Mã Bảo Nghĩa bắt đầu xuống tay từ Thẩm Cửu cũng là lẽ đương nhiên.

Chẳng biết y đang mưu mô chuyện gì, tôi cảm giác bản thân thôn Kế Nương vẫn còn chưa biết mấy người Thẩm Cửu đã gặp vấn đề, cực có khả năng là bởi vì tôi đến rồi, Mã Bảo Nghĩa muốn giải quyết tôi trước, nên mới cho bọn gã ra tay?

Suy nghĩ đến đây, cơn buồn ngủ của tôi tới cũng đủ rồi, sau khi đóng cổng lại xong, tôi về lại phòng mình đi ngủ.

Đợi lúc tôi tỉnh giấc, trong phòng đã tràn ngập ánh nắng, vừa mới mở mắt, một tay che ánh sáng, tôi đã liền phát hiện Khương Manh quỳ gối ngồi ở cạnh giường, bên cạnh cô ta còn có một chiếc ghế, bên trên đặt một chậu nước, khăn mặt, còn có cả một loại đồ dùng rửa ráy.

“Tiên sư, anh rửa ráy trước, có không ít người tới rồi, đang ở ngoài đợi anh.” Khương Manh cung cung kính kính nói.

Thân người tôi cứng đờ một phát, có điều cũng không nói gì Khương Manh, thị nữ mà tộc Khương sắp xếp cho Tiên sư, sợ rằng từ nhỏ đã bắt đầu huấn luyện, đồng thời truyền thụ cô ta những lễ nghĩa này, tôi cưỡng ép sửa đổi, ngược lại sẽ khiến cô ta không thích ứng.

Chung quy người cô ta hầu hạ sau này cũng không phải tôi.

Đứng dậy rửa ráy, tôi đã hồi phục tinh thần sung mãn, chỉ là vị trí bả vai vẫn còn hơi có chút đau âm ỉ, giây tiếp theo tôi mới chú ý đến, tầm mắt của Khương Manh cũng đang liên tục nhìn vị trí bả vai của tôi.

Cô ta do dự một chút rồi nói: “Tiên sư, vết thương trên người anh, không đau à?”

Lòng tôi kinh hãi, vụt phản ứng lại, đêm qua tôi hóa ra lại quên mất vết thương trên người mình?

Nhưng thế này không bình thường á, theo lý, tôi lẽ ra không nên lơ là bỏ quên mới đúng... Chỉ có điều là cảm giác đau này quá yếu, nếu là đêm qua, trong tình trạng tinh thần hưng phấn và căng thẳng kiểu đó, thì đúng là không cảm thấy thật, sau đó tôi cực kỳ buồn ngủ, bèn càng chẳng có phản ứng gì.

Chỉ là cảm giác đau này thực sự là quá yếu, khiến tôi cảm thấy khả năng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi?

Hồi tưởng lại đêm qua bị người đó dùng móng tay đâm vào trong bả vai, thì rõ ràng là đã đâm xuyên da thịt.

Tôi hít sâu một hơi, lập tức kéo áo trên bả vai ra, giật xuống.

Cúi đầu nhìn vị trí vết thương, ở phía trên xương quai xanh, hơi dưới bả vai một chút, có hai cái lỗ máu.

Chẳng biết lỗ máu sâu mức nào, chung quy là đã trở nên đen xì một mảng, trông cực kì kinh dị rợn người.

Mặt tôi đột ngột biến sắc.

Mặt Khương Manh cũng biến sắc, cô ta lập cập một phát, bất an nói: “Độc?”

Lòng tôi vụt một phát trầm hẳn xuống, đang chuẩn bị đưa tay ra chạm vào vết thương, thì Khương Manh lại đứng dậy ấn lấy tay tôi.

Tôi vô thức lật tay liền ấn lấy tay của Khương Manh.

“Tiên sư... Tôi giúp anh xử lý vết thương, đây chắc là độc xác chết, là đám người bên ngoài đó làm anh bị thương?” Khương Manh mím môi giải thích, đồng thời khẽ dò hỏi.

Cũng đúng vào lúc này, cửa phòng tôi bị đẩy ra.

Người xuất hiện ở cửa phòng, chính là Thẩm Kế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận