Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 847: TREO ĐẦU

Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy có khả năng.

Có điều tôi vẫn còn nghĩ đến một chuyện, chính là những lời mà Thẩm Cửu nói đó.

Lần đó Thẩm Cửu nửa đêm về thôn, trên đường gặp Mã Bảo Nghĩa và Sơ bà, vậy thì đây chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, mà là Mã Bảo Nghĩa ở đó đợi bọn gã? Y sớm đã có mưu đồ rồi?

Nếu như vậy, bên cạnh Mã Bảo Nghĩa vẫn còn có một đám xác chết nữa.

Những xác chết này, chắc là xác chết mà thường ngày Mã Bảo Nghĩa thu thập được.

Tôi đem suy đoán của mình nói với Thẩm Kế.

Thẩm Kế thì càng quyết đoán hơn, nói bất kể mục đích hiện giờ của Sơ bà và Thẩm Cửu là gì, cùng với lời bọn họ nói có thật hay không, điều bày ra trước mắt chính là xác chết xung quanh Mã Bảo Nghĩa đã ít bớt rồi, hơn nữa còn bớt tuyệt đại đa số.

Xác chết bên cạnh người đuổi xác không đủ, thì chẳng phải giống hệt với việc đồ nghề trong tay Âm dương tiên sinh như tôi không toàn vẹn hay sao, thực lực sẽ suy yếu rất nhiều, còn chúng tôi thì có chuẩn bị mà tới, tuy rằng có sự thay đổi, nhưng thay đổi này, cũng chẳng phải đạt được mục đích là khiến xác chết bên cạnh Mã Bảo Nghĩa ít đi sao?

Nói xong, Thẩm Kế cũng đồng thời chằm chằm nhìn tôi, rồi cô ta lại nói: “Nếu như anh sợ rồi...”

Chưa đợi cô ta nói hết, tôi đã lập tức liền lắc đầu.

Lại nhìn cái đầu của xác chết trong giếng vàng một cái, tôi trầm giọng nói: “Lên núi.”

Lúc tôi nói ra hai chữ này, lập tức liền nghĩ đến một chuyện.

Hồi vừa vào nghề, tôi cùng Lưu Văn Tam lên núi, ở trong nghĩa trang núi Mã, diệt bỏ thằng ăn mày chó chết Mã Bảo Trung.

Gã là một xác sống chết mà không hóa, ban ngày thì ngủ, ban đêm xin đồ.

Từ trong vô tận, tất cả sự vật trong thiên hạ đều có định số, kẻ hại người cuối cùng cũng phải tiêu vong.

Vậy tên Mã Bảo Nghĩa này, liệu có sẽ giống với anh em của y, cũng chết ở nghĩa trang trên núi hay không?

Lại hoặc là tôi chết ở trong nghĩa trang, y báo huyết thù cho Mã Bảo Trung?

Vô tình, người anh em và con trai của y đến cuối cùng hồn phi phách tán, đều không thoát khỏi có liên quan tới tôi....

Lúc này đã là quá trưa, ánh nắng vẫn rất gắt, nhưng con đường núi này lại không hề ngắn.

Trước đây lên núi, đều có thể tốn mất thời gian một ngày, bây giờ tốc độ tuy nhanh hơn tận mấy lần, nhưng lúc đến gần nghĩa trang, trời cũng đã dần tối, mặt trời đã xế sang tây, chẳng cần bao lâu nữa, là màn đêm sẽ buông xuống.

Ở cuối tầm mắt, bèn là nghĩa trang cô quạnh.

Lúc này xung quanh nghĩa trang, đã hoàn toàn không giống với trước đây.

Vị trí bên rìa, lại đã toàn bộ đều dùng rào chống kỵ binh làm bằng tre quây lại.

Tre là một loại vật âm, dưỡng âm gọi hồn, Âm hồ trạch của Trần mù hồi đó dùng không ít tre để lát đường. Mã Bảo Nghĩa dùng tre làm hàng rào chống kỵ binh, rõ ràng cũng là có ý phòng bị.

Thẩm Kế đưa tay lên làm một động tác tay, lập tức tất cả mọi người ở phía sau, đều bắt đầu tản ra.

Phạm vi tản ra này, rõ ràng là hiện thành trạng thái đi bao vây nghĩa trang.

Đồng thời cũng có một tác dụng, chính là giảm thiểu mức độ tập trung của chúng tôi, tránh bị lộ.

Ít nhất lúc này, bên ngoài nghĩa trang không có người, sự có mặt của chúng tôi, chắc còn chưa gây ra sự chú ý nào?

Bên cạnh tôi và Thẩm Kế vẫn còn lưu lại một người, chính là cái người đang cõng xác chết của Sơ bà đó.

Sở dĩ tôi để hắn cùng theo lên núi, nguyên nhân rất đơn giản, tuy không cách gì lợi dụng Sơ bà để dụ Mã Bảo Nghĩa cắn câu, nhưng xác chết của Sơ bà vào thời khắc then chốt chắc chắn có thể khiến Mã Bảo Nghĩa rối loạn.

Kỳ thực kiểu phương thức này rất vô liêm sỉ, chỉ là Mã Bảo Nghĩa quá khó nhằn, đến Liễu Dục Chú cũng bị thương rời đi, khiến tôi càng thêm vài phần kiêng dè và cảnh giác đối với Mã Bảo Nghĩa, cho dù là xác chết Kế Nương cưới chồng đều bị y chôn vùi, tạm thời không dùng đến, tôi cũng không thể thả lỏng nửa phân.

Trong nháy mắt, những người còn lại đều đã ẩn vào trong ánh chiều tà, từ các phương hướng khác nhau bao vây lấy nghĩa trang.

Lại gần nghĩa trang hơn, thứ đập vào mắt liền không chỉ là nghĩa trang nữa, núi Vô Thổ ở phía sau, trên đá núi đã chẳng còn tuyết đọng, chỉ còn lại đá núi trọc lóc, cũng chẳng biết những núi băng ở phía sau núi Vô Thổ thế nào rồi.

Cuối cùng, đã đến gần cổng của nghĩa trang.

Đầu mày Thẩm Kế hơi nhíu lại, cô ta hạ thấp giọng nói: “Chắc không ai phát hiện ra chúng ta.”

Rõ ràng, Thẩm Kế lúc này cũng không dám thả lỏng.

Hàng rào chống kỵ bịnh trực tiếp bịt kín đường vào trong nghĩa trang, hơn nữa ít nhất phải cao một mét rưỡi, thanh tre nhọn hoắt bên trên khiến người ta căn bản không cách gì leo trèo.

Cho dù là người có chút thân thủ, đều rất khó mà nhảy qua, hơn nữa càng khó mà không phát ra tiếng động được...

Thẩm Kế giơ tay lên làm một động tác tay, quay đầu liếc cái người đang cõng xác chết kia một cái, người đó lập tức cũng lùi ra phía sau.

Tôi cũng chẳng biết mệnh lệnh này của Thẩm Kế, là bảo những người khác lùi sau hay là làm gì.

Có điều tôi không hề hỏi nhiều, Thẩm Kế chắc chắn sẽ không làm bừa.

Thẩm Kế đột nhiên sải bước lên trước, thân người nhẹ bẫng bật cao lên không trung, chỉ thấy mũi chân cô ta chấm khẽ một phát lên trên đầu nhọn của hàng rào chống kỵ binh đó, cả người bèn vọt vào trong sân.

Tôi nhìn mà đồng tử co mạnh, cả quả tim “vù!” một phát treo luôn lên tận cổ họng, chỉ sợ Thẩm Kế tiếp đất quá mạnh, khiến Mã Bảo Nghĩa bị kéo ra ngoài, nhưng giây tiếp theo, Thẩm Kế đã hạ xuống mặt đất trong sân không một tiếng động.

Lúc này trời càng xẩm tối, mặt trời xuống núi, ráng chiều như lửa nhuộm đỏ chân trời, giống như chân trời bị rạch ra một vết thương nhuốm máu.

Hàng rào chống kỵ binh cao vút cũng bị ráng chiều chiếu thành màu đỏ, tôi ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn phần chóp nhọn hoắt của hàng rào chống kỵ binh, trong đầu nhanh chóng duy nghĩ phương pháp vào trong sân.

Thẩm Kế ở trong sân đột nhiên rút cây roi ở thắt lưng ra, quất một phát về phía tôi!

Phản ứng bản năng của tôi là định lùi ra sau, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng và phối hợp ăn ý với Thẩm Kế, tôi lập tức liền đứng thẳng người đón lấy cây roi.

Cây roi lập tức quấn luôn lấy thắt lưng tôi, Thẩm Kế lại rút mạnh về một phát.

Tôi lập tức cảm giác cơ thể mất trọng lượng, rồi cứ thế bị cây roi nhấc bổng luôn lên.

Phần chóp nhọn hoắt của hàng rào chống kỵ binh sượt qua trước ngực tôi, tôi bị cây roi kéo rơi rẳng về phía bên trong sân...

Mắt nhìn tôi liền sắp ngã sấp ra đất, tiếng động này tuyệt đối không nhỏ nổi, trong nháy mắt, Thẩm Kế đột ngột nhẹ nhàng nhảy bật lên, hai tay thành chưởng, một phát kéo lấy thắt lưng tôi giữa không trung, tôi bị Thẩm Kế kéo bật người xoay vòng một phát, tiếp đó Thẩm Kế đã hai chân chạm đất, hai tay thì vẫn chống giữ đại bộ phận trọng lượng cơ thể tôi.

Nhờ có cô ta chống cho tôi, sau khi hai chân tôi chạm đất xong, cũng lập tức đứng vững người luôn.

Hai người hóa ra lại không hề phát ra bất cứ âm thanh nào...

Đôi mắt đẹp lạnh băng của Thẩm Kế liếc tôi một cái, trong nháy mắt rút hai tay về, cổ tay phải xoay vòng mấy phát, đã thu cây roi về lại thắt lưng, ngoảnh đầu đi, không nói một lời nhẹ nhàng đi vào bên trong khu nhà...

Hàng người chúng tôi nhón chân nhón tay vào trong nghĩa trang.

Ở trong gian chính của nghĩa tràng, bày đầy quan tài.

Có mấy cỗ quan tài trên bề mặt đen xì xì bị quét vôi lên, u ám khủng khiếp, có mấy cỗ quan tài thì đỏ như nhuộm máu vậy, khiến người ta nhìn mà phát khiếp.

Nhưng khiến tôi cảm thấy rất kỳ dị là, vào trong nghĩa trang này, thứ tôi cảm nhận được không phải là kiểu chết chóc như trước nữa.

Trước đây vào nghĩa trang, bất kể là nghĩa trang núi Mã, hay là lần đầu tới đây, thứ tôi cảm nhận được đều là âm u chết chóc.

Nhưng hiện giờ thứ phát giác ra, ngược lại là dường như trong bóng tối có một đôi mắt đang chằm chằm nhìn tôi vậy....

Tôi vụt quay đầu lại.

Lập tức hít ngược vào một hơi!

Dưới mái hiên của gian chính, cũng là phần khung cửa phía trong, hóa ra đang treo hai sợi dây thừng, phía dưới dây thừng có một cái khay, trên cái khay đặt hai cái đầu người.

Hai cái đầu người đó đều là nước da tái xanh trắng bợt, hai mắt trợn tròn nhìn tôi và Thẩm Kế, cái kiểu vô cảm và chết chóc đó, giống như đang nói, chúng tôi đã vào trong vực sâu của ác quỷ!

Lúc này, ánh ráng chiều bên ngoài cửa sổ đã bị màn đêm nuốt trọn, tàn dương chỉ còn sót lại một tia le lói...

Trời, sắp tối hẳn rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận