Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 863: MƯỢN XE GIẾT NGƯỜI

Xe tải qua lại trên đường không ít, lúc lại có tiếng còi nhức óc vang lên.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng vô cớ cảm thấy tim đập chân run, theo lý mà nói, Nhậm Học Lương là một người bình thường, lại không phải là hạng người như Từ Bạch Bì, Mã Bảo Nghĩa, cho dù gã có vấn đề, nhưng gã cũng không thể nào làm được đến mức khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Gã đã chuẩn bị gì để tới giết Đường Chí Thư?

Cũng đúng vào lúc này, khóe mắt của tôi chú ý đến, Nhậm Học Lương lúc lại liếc kính chiếu hậu một cái, nhìn nhìn Đường Chí Thư, xong lại nghiêng đầu nhìn nhìn tôi, khóe miệng mấp máy đôi phát, cũng chẳng phải là ngôn ngữ môi, càng không phải là đang nói chuyện.

Chỉ có điều cảm giác lửa nổi trong hai mắt gã càng ngày càng mãnh liệt, sát khí giống như sắp phun trào ra vậy.

Chính vào lúc này, Nhậm Học Lương đột ngột vụt đạp mạnh chân ga một phát, giống như định tăng tốc lái ra khỏi con đường liên tục có xe tải hạng nặng này vậy!

Xe tăng tốc kịch liệt, lập tức truyền lại từng đợt cảm giác đẩy mãnh liệt sau lưng, Phùng Quân mặt mày càng nghiêm trọng hơn, nói: “Đừng lái nhanh như thế, trên đường bao nhiêu xe tải thế này! Nguy hiểm lắm!”

Nhưng Nhậm Học Lương lại cười cười, miệng của gã mấp mấp máy máy, có điều vẫn không nói ra thành tiếng.

Trong nháy mắt, chúng tôi đã vọt ra ngoài cả trăm mét, trước mặt có một ngã rẽ, bên phải vừa vặn có một chiếc xe tải, đang thò đầu ra ngoài, tốc độ của chiếc xe tải đó cũng không chậm.

Trong nháy mắt, tim tôi giống như mất trọng lực vậy, “vèo” một phát trầm luôn xuống!

Theo tốc độ này, chúng tôi nói không chừng sẽ đâm vào chiếc xe tải đó!

Hơn nữa tên Nhậm Học Lương này, gã lại giống như không chút phản ứng nào vậy, vẫn cứ đạp mạnh chân ga!

“Dừng xe!” Mặt Phùng Quân biến sắc mạnh, quát lên một tiếng.

Nhậm Học Lương giống như cũng sợ phát khiếp lên, vẻ mặt hoảng hốt như đang dùng sức đạp phanh vậy, nhưng tốc độ xe ngược lại càng nhanh hơn, đón đầu đâm về phía chiếc xe tải kia.

“Địt, mày đạp chân ga rồi! Phanh xe!” Phùng Quân đều đã sắp từ hàng ghế sau thò tay qua bóp cổ của Nhậm Học Lương rồi, hắn rõ ràng cũng bị dọa không hề nhẹ, trên trán gân xanh nổi gồ lên, mồ hôi đầm đìa!

“Xịch!” một tiếng, xe cuối cùng cũng dừng lại!

Nhưng vị trí đột ngột dừng lại này, hóa ra lại nằm ngay giữa lối rẽ mà xe tải ra ngoài.

Còn chiếc xe tải khổng lồ kia lại vụt lao ra ngoài, lập tức toàn thân tôi lông tóc dựng đứng, lỗ chân lông trên da đầu đột ngột nở mạnh đến mức đau buốt.

Tên Nhậm Học Lương này định mượn dao giết người? Gã cố ý đi vào con đường này, cố ý tới vị trí này thì tăng tốc, nói không chừng chiếc xe tải hạng nặng kia cũng đều là do gã chuẩn bị sẵn từ trước, vị trí ghế lái phụ, vừa hay là Đường Chí Thư sẽ ngồi, đâm một phát thế này, trực tiếp đè bẹp nửa khung xe, một vụ tai nạn tiễn Đường Chí Thư lên đường, trên cơ bản không dính nửa phân rắc rối vào gã!

Bây giờ tuy tôi ở trên ghế lái phụ, nhưng Đường Chí Thư ngồi hàng ghế sau vừa hay cũng là cùng phía bên phải với tôi, đầu xe của chiếc xe tải hạng nặng này đâm vào, đủ để lấy mạng của hai người chúng tôi!

Tiếng còi xe nhức óc truyền tới, chiếc xe tải đó phát ra âm thanh “Kít! Kít!”, giống như tốc độ xe quá nhanh không phanh kịp vậy!

Tôi chằm chằm nhìn chiếc xe tải bên ngoài cửa sổ xe và gã tài xế ở phía sau lớp kính chắn!

Trên trán có mồ hôi rớt xuống, nhưng ánh mắt tôi bình tĩnh, trong lòng chắc nịch.

Mắt nhìn chiếc xe tải đã lao ra khỏi lối rẽ, đâm về phía xe của chúng tôi.

Thế nhưng đúng vào lúc này, cái âm thanh “Kít kít!” kia dường như xuyên thấu màng nhĩ, còn xe thì lại vụt một phát khựng lại bên cạnh xe của chúng tôi, chỉ còn lại khoảng cách chưa tới hai mét.

Trên mặt đất là vết bánh xe đen xì xì do cưỡng chế phanh xe để lại.

Giây phút sự việc phát sinh, tôi đã chắc chắn bản thân sẽ không có chuyện, nhưng giờ này trong cổ họng tôi vẫn cứ đau đớn từng cơn, giống như cứ thế đem quả tim đang bị nhấc lên ép lại về trong lồng ngực vậy.

Đường Chí Thư thì sợ đần người ra luôn, ngồi nhũn ra ở trên hàng ghế sau, môi không ngừng mấp máy, nhưng không rặn ra nổi một chữ.

“Mày điên à?! Lấy đâu ra kiểu lái xe như mày thế này! La tiên sinh mà có chuyện mày chịu trách nhiệm nổi không? Địt!”

Phùng Quân ở phía sau chửi rủa, trong ánh mắt của hắn toàn là vẻ hung hãn và sát khí, tiếp đấy hắn lại gọi tôi bảo xuống xe trước đã, đừng ngồi cái xe này nữa, cái người này đầu óc có vấn đề, đạp phanh mà cũng thành đạp ga được.

Phùng Quân đi mở cửa xe, tôi cũng đưa tay ra mở cửa ghế lái phụ, trong lòng vẫn còn thấy sợ.

Tay đặt lên trên tay nắm cửa xe, tôi vặn vặn mấy phát, phát hiện cửa xe bị khóa rồi, căn bản không mở ra được.

Phùng Quân cũng đồng thời không cách gì mở cửa sau xe được, hắn lại chửi Nhậm Học Lương một tiếng, bảo gã mở cửa sau xe ra.

Nhậm Học Lương lúc này, vẻ mặt sầm sì thất thường, hai tay gã đột nhiên lại đặt lên trên vô lăng, xe thì lại chuyển động rồi.

Gã đột ngột dùng động tác liền mạch đi mở cửa ghế lái ra, cả người trực tiếp vọt luôn ra ngoài!

Rầm một tiếng nặng nề vang lên, Nhậm Học Lương nhảy khỏi xe, chạm đất, lăn ra xa giống như quả bầu lăn vậy.

Sắc mặt Phùng Quân lập tức tái nhợt, hắn cũng không nói nữa, liền định từ hàng ghế sau chen lên phía trước, có điều không gian của chiếc xe con này vốn đã chật hẹp, Phùng Quân vừa chen lên được một nửa, chúng tôi đã lại đi ra ngoài được mấy chục mét rồi, hơn nữa tốc độ xe không hề chậm.

Cách không xa bên ngoài lối rẽ này, là một cây cầu cũ, đây là một đoạn phân nhánh của sông Dương trong thành phố Nội Dương, chỗ chúng tôi lao đến vừa hay lại là bên rìa của cây cầu này, đi qua với tốc độ này, lập tức toàn bộ mấy người chúng tôi đều sẽ ở trong xe rơi xuống sông...

Tên Nhậm Học Lương này đúng thật là hạ quyết tâm giết mấy người chúng tôi!

Xe tải không làm được theo mong muốn của gã, gây ra tai nạn xe đâm chết người một cách “trùng hợp”, thì trực tiếp dùng phương thức kiểu này, định giết người hại mạng!

Phùng Quân trong tình trạng sốt ruột, tốc độ càng nhanh hơn, nhưng đây là xe con trần thấp, cơ thể cao lớn của Phùng Quân, cũng không dễ dàng mà một phát chen lên ngay được.

Tôi hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Phùng Quân, không phải vội chen lên, không sao, chiếc xe này không dễ mà rơi xuống nước vậy đâu!”

Rõ ràng, thân người Phùng Quân run lên một phát.

Kỳ thực tôi vốn cho rằng Phùng Quân sẽ vấn tiếp tục muốn chen vào trong ghế lái, dù sao đây cũng là thời khắc sinh tử nguy cấp, Phùng Quân tương đối dễ bốc đồng, lại cực kỳ quý mạng sống, không mấy khả năng sẽ hoàn toàn nghe lời tôi.

Hơn nữa, Nhậm Học Lương giết Đường Chí Thư, khả năng làm thế này có thể thành công.

Nhưng gã muốn tiện thể tiễn thêm cả tôi, thì tuyệt đối không thể nào đạt mục đích!

Giây tiếp theo, Phùng Quân lại không hành động tiếp nữa, hắn ngồi quay lại, hai tay ấn chặt lấy đầu gối.

Tôi ngạc nhiên, cũng hơi hơi hài lòng với hành vi của Phùng Quân.

Chiếc xe, tốc độ cực nhanh lao đến phía trước cây cầu cũ, tôi đã nhìn thấy nước sông cuồn cuộn dưới phân nhánh của sông Dương.

Vừa hay vào lúc này, bánh trước của xe đột nhiên lại xoạch một phát kẹt vào lề đường, phát ra tiếng ma sát “Xoẹt! Xoẹt!” nhức tai, giây tiếp theo, tốc độ xe bắt đầu nhanh chóng chậm lại, cuối cùng mất lực dừng lại.

Trên mặt Phùng Quân lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, hắn dùng ánh mắt trưng cầu sự đồng ý của tôi, tôi lập tức gật gật đầu, hắn ngay lập tức thò người vào trong ghế lái mở khóa an toàn của xe.

Tôi trực tiếp mở luôn cửa xe, bước một phát xuống xe.

Lúc này Đường Chí Thư cũng nhanh chóng mở cửa xe ra, sau khi ra ngoài xong, hắn suýt chút nữa thì nhũn chân ngã bệt ra đất.

Lúc này tàn dương sắp tắt, ráng đỏ phía chân trời đỏ tươi như máu.

Tôi tiện tay lấy Dương Công Bàn và Kim toán bàn ra, hơi nheo mắt lại nhìn Nhậm Học Lương ở phía sau.

Phùng Quân xuống xe xong, hai tay hắn giật ở thắt lưng một phát, trực tiếp móc luôn ra hai con dao găm, bộ dạng này của hắn, là định kết liễu Nhậm Học Lương ngay tại trận.

“Phùng Quân, đừng làm càn, lên trên đừng để hắn chạy là được.”

“Đường Chí Thư, anh báo cảnh sát đi, hắn muốn giết anh, nếu tôi suy đoán không sai, chuyện của con gái anh, chắc cũng là do hắn làm đấy.”

“Còn về hôm nay vợ anh vào viện, cũng là do hắn gây ra, chỉ là không biết bây giờ chị ta đúng là đang cấp cứu, hay là đã bị hại rồi, chúng tôi với anh, cũng suýt nữa là bị hắn giết chết.”

Hai mắt Đường Chí Thư đỏ lên, cơ thể không ngừng run rẩy.

Hắn mò lấy điện thoại ra, ngón tay run lẩy bẩy đi ấn bàn phím.

Cũng đúng vào lúc này, Phùng Quân vụt đứng khựng lại.

Chằm chằm nhìn Nhậm Học Lương ở chỗ không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận