Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 867: CHUÔNG, BÀN, CHIÊNG

Tiếng nói của Thương Tượng, lôi tôi ra khỏi trạng thái xuất thần.

Kỳ thực tâm trạng tôi còn có vài phần phức tạp, nếu không phải cái âm thai này quyết lấy mạng tôi bằng được, tôi cũng không lựa chọn dùng Áp trấn thần chú trấn tan hồn phách nó.

Ánh mắt hướng sang Thương Tượng, tôi cũng dâng lên đôi chút thắc mắc.

Thương Tượng vừa nãy nói là phía dưới có một căn phòng ngầm, đang ở trong đó tìm đồ.

Nhìn thần thái biểu cảm của Thương Tượng, anh ta rõ ràng rất có hứng thú, đồ ở trong đó là đồ đồng?

Tôi gật gật đầu, đi về phía Thương Tượng.

Thương Tượng thì lập tức đi về phía mặt bên dẫn đường.

Ở phía trong mạn bên trái của tầng lửng này, cũng là vị trí đối diện với cầu thang phía dưới, được làm thành một căn gác xép, hơn nữa chỉ có phần đỉnh mở ra một lối vào, dạng giống như một cái miệng giếng vậy, muốn xuống dưới phải dựa vào một cái thang.

Trong thay Thương Tượng có một cái đèn pin tinh xảo, lúc này anh ta đã mở ra, ánh đèn sáng choang chiếu rọi xuống dưới.

Không gian bên dưới không lớn, cũng chỉ khoảng hai mét vuông, nhìn một phát xuống, đều là một số đồ linh tinh.

Giống như nhà họ Đường mang không gian nhỏ hẹp này ra lợi dụng, đem tất cả những thứ không cần thiết trong nhà đều chất đống vào trong vậy.

Trên mặt của Thương Tượng, lại lộ ra vẻ hưng phấn và mừng rỡ, anh ta nhanh chóng nói: “La tiên sinh, cậu đợi tôi chút, tôi đem đồ ra ngoài.”

Tôi không ngăn cản, gật đầu bảo Thương Tượng đi làm.

Anh ta leo xuống thang xong, rất nhanh liền ôm lấy một cái bọc rồi leo lên trên.

Đợi anh ta lên trên xong, đem cái bọc đó đặt trên mặt đất, mở ra.

Đập vào trong mắt, là một đống vật phẩm bằng đồng, một cái chuông toát ra màu đen, có điều từ chất liệu có thể nhìn ra được, đây đích thị là đồ đồng không sai.

Hơn nữa còn cho tôi một thứ ảo giác, cái chuông này không phải kiểu chuông lục lạc, mà là một chiếc chuông đồng nhỏ?

Ngoài ra còn có một thứ dạng như bàn thạch của bình bát, cùng với một cái chiêng đồng còn nhỏ hơn một chút so với bàn tay...

“La tiên sinh, mấy thứ này, chắc là cùng một bộ với gương đồng đấy.” Thương Tượng móc cái gương Bát quái kia ra, anh ta lại còn có kiểu cảm giác vui mừng ra mặt.

Có điều tôi cũng có thể lý giải tâm trạng của anh ta.

Một người cả đời rèn đúc đồ đồng, nhìn thấy những món đồ đồng tốt như vậy, chắc chắn sẽ rất hưng phấn.

Giống như lần trước anh ta ở nhà họ Phùng, nhón luôn cái bát đồng trộm thọ vậy.

“Anh làm thế nào phát hiện trong căn xép này có đồ thế?” Tôi vẫn nghi hoặc hỏi Thương Tượng.

Thương Tượng gãi gãi đầu, anh ta hề hề cười cười nói: “Vừa nãy lúc đợi các cậu về, tôi đợi buồn ngủ luôn rồi, kết quả tự nhiên vô duyên vô cớ mơ một giấc mơ, trong mơ tôi mày mò cái gương bát quái này, bên trong đột nhiên vụt lên một hình ảnh, phản chiếu một căn phòng nhỏ đen xì xì, sau đó tôi liền tỉnh dậy.”

“Bình thường tôi với Đường Chí Thư rất thân thiết, lúc anh ta đưa gương đồng cho tôi, từng nói với tôi, trong nhà anh ta còn có một số đồ đồng, chỉ có điều anh ta không biết để đâu mất rồi, tôi nghĩ bụng tìm thử xem, đúng là trong căn xép này tìm thấy thật.”

Tôi có vẻ nghĩ ngợi, đột nhiên nghĩ tới, vạn vật đều có linh, cũng giống như vừa nãy, trước khi Nhậm Học Lương chết, Kim toán bàn còn phát ra một tiếng “xoạch!” đó.

Mà những món đồ đồng này, rõ ràng đều rất không tầm thường, vật không tầm thường không muốn bị phủ bụi, cộng thêm Thương Tượng là một thợ đồ đồng, có sự cảm ứng cũng là do mệnh số gây nên.

Nói hết những lời này xong, Thương Tượng đem gương bát quái đặt vào trong cái bọc, rồi lại lấy cái chuông kia ra xem xét.

Anh ta liếm liếm môi nói: “La tiên sinh, mấy thứ này đều là đồ của đạo sĩ, chắc cũng là vật dùng trừ quỷ tránh tà, tôi sửa cái gương đồng xong thì giao cả thể cho cậu, tôi nghiên cứu vài hôm trước đã.”

“Việc này tôi sẽ nói chuyện với Đường Chí Thư, anh ta sẽ không từ chối đâu. Anh ta vốn đã thấy rằng, chỉ đưa có một cái gương bát quái đã hỏng, không đủ tiền thù lao. Cậu nhận những thứ này, anh ta sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”

Tôi không đùn đẩy, kỳ thực tôi cũng có sự hiếu kỳ, muốn biết những món đồ này dùng như thế nào, nhà họ Đường còn có thể có quan hệ gì với đạo sĩ?

Hơn nữa tôi còn nghĩ tới Liễu Dục Chú...

Sau khi đưa Thẩm Kế qua tộc Khương xong, tôi nhất định còn phải mời Liễu Dục Chú tới một chuyến, bảo gã giúp tôi cùng đối phó với Từ Bạch Bì.

Những món đồ đồng này có thể giao cho Liễu Dục Chú, nói không chừng còn có tác dụng không nhỏ!

Tôi không hề tham lam muốn chiếm bộ đồ đồng này về mình, bản lĩnh của Âm dương tiên sinh tôi còn chưa hoàn toàn hiểu rõ triệt để, tham nhiều nhai không nhuyễn.

Lúc từ nhà Đường Chí Thư rời đi, mấy người Trâu Vi Dân vẫn chưa đi, hơn nữa còn tới thêm tận mấy cảnh sát nữa, phối hợp bọn họ xử lý hiện trường.

Đầu tiên đưa Thương Tượng về nhà anh ta, xong Phùng Quân mới hỏi tôi, có phải trực tiếp về thẳng nhà họ Phùng không?

Tôi bảo Phùng Quân lái xe qua Viên Thị Âm Dương Trạch một chuyến, trên trán hắn rõ ràng đã rỉ mồ hôi, có điều vẫn không hề từ chối.

Chúng tôi lái xe đi thẳng qua khu phố cổ, rồi lại đến con phố cổ bên ngoài Viên Thị Âm Dương Trạch.

Sau khi tôi xuống xe, không hề vào trong khu nhà, mà chỉ đứng thẳng ở bên ngoài cổng nhà rất lâu.

Lần trước đưa xác chết của Lý Âm Dương và cái xác tàn của Lý Độn Không tới đây, tôi từng hứa với Dương Thanh Sơn, sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện của Ác thi Lý Âm Dương.

Thiện thị đan giúp Lý Âm Dương tỉnh táo nhất thời, nhưng bản chất của Ác thi không cách gì thay đổi.

Lưu giữ Thiện thi đan thời gian dài, lại sẽ khiến ông ta hồn phi phách tán, tôi không còn lựa chọn, mới đưa ông ta tới đây, một là để cả nhà bọn họ đoàn tụ, hai là tôi tin Ương sát nữ cương do Hà Trĩ hình thành, đủ để giam cầm ông ta trong căn Âm dương trạch này...

Như thế có thể cho tôi thời gian, nghĩ ra được phương pháp thích đáng, không cần lừa thầy diệt tổ, cũng có thể giúp Lý Âm Dương có được kết cục tốt đẹp.

Sau khi xuất thần mãi hồi lâu, tôi cúi người quỳ xuống, lẩm bẩm nói: “Sư tổ, đồ của Viên Hóa Thiệu, Thập Lục đều đi lấy rồi, y muốn lấy Địa tướng Kham dư, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, y không những không có được, mà ngược lại là Viên Thị Âm Dương thuật của y, lại rơi vào trong tay đồ tôn.”

“Hiện giờ đồ tôn còn có không ít chuyện dính người, sau khi từng bước giải quyết xong, nhất định tới đưa người nhập thổ.”

Nói hết, hành lễ xong, tôi nhanh chóng đứng dậy.

Ra hiệu cho Phùng Quân lái xe, đi về phía nhà họ Phùng.

Đợi lúc chúng tôi về tới nhà họ Phùng, trời đều đã sáng rồi.

Nắng ấm hiền hòa, chiếu lên trên da ran rát ấm áp.

Có điều một đêm không ngủ, cũng khiến tôi mệt mỏi không chịu nổi.

Phùng Quân rõ ràng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.

Đơn giản ăn một ít đồ ăn sáng xong, tôi bèn về phòng nghỉ ngơi, Phùng Quân liên tục đi theo cùng tôi về căn phòng sát vách phòng tôi, hắn cũng trực tiếp về phòng nghỉ ngơi luôn.

Thời gian tôi ngủ giấc này rất dài, cuối cùng lúc tỉnh lại, mò điện thoại ra ngó thời gian một cái, hóa ra đều đã đến bốn năm giờ chiều rồi.

Dụi dụi mắt ngồi dậy, tôi đơn giản rửa ráy một chút, sau khi tỉnh táo hơn nhiều xong, mới từ trong phòng đi ra ngoài.

Kết quả vừa ra đến sân, tôi liền nhìn thấy một người...

Thẩm Kế đang đứng ở trước một căn phòng đối diện phòng tôi.

Cô ta quay lưng về phía tôi, rõ ràng là đang toàn tâm chăm chú nhìn cửa của gian phòng đó.

Mí mắt tôi hơi giật.

Đặt bên trong căn phòng đó, chính là cái xác Ác thi vũ hóa mà nhà họ Cẩu đưa tới.

Không chỉ là trong phòng có các loại phù soạn, mà bên ngoài phòng tôi cũng bố trí trận pháp và phù soạn.

Còn chưa đợi tôi lên tiếng chào hỏi, Thẩm Kế liền đã từ từ quay đầu lại.

Dung mạo cô ta vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng khí chất của cả người dường như đều đã thay đổi chút ít.

Là sự tích tụ vào trong sau khi học được Kim Tiền Hào?

“Sao cô lại ở đây?” Tôi mở miệng nói: “Có chỗ nào không lý giải đối với Kim Tiền Hào sao?”

Thẩm Kế hơi hơi nhíu mày, lắc lắc đầu, nói cô ta chẳng có gì không lý giải cả.

Chỉ có điều cô ta muốn hỏi tôi, lần đó tôi nói là Kim Tiền Hào còn liên quan đến một việc.

Cô ta muốn biết việc đó rốt cục là việc gì.

Tôi vốn định tạm thời nén chuyện này xuống.

Nhưng không ngờ, Thẩm Kế ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Thời gian dạo gần đây, tôi cứ hay lặp đi lặp lại một giấc mơ, toàn mơ thấy một người đàn ông, ông ta nói tôi đã lấy Thiên Nguyên Tướng Thuật của ông ta, thì nên đưa ông ta về nhà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận