Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 889: LẦN ĐẦU DÙNG TIÊN THIÊN THẬP LỤC QUẺ

Giọng điệu của tôi toát ra nhuệ khí, cùng với vài phần bực bội.

Nguồn gốc sự bực bội chính là bởi vì tôi đã vẽ tới hai tờ sơ đồ phong thủy, nhưng lúc suy diễn trong đầu vẫn cứ có cảm giác thiếu mất thứ gì đó.

Trạng thái này liền mười phần sát với cảm giác lần đó khi tôi phân tích phong thủy của cả thành phố Nội Dương, muốn tìm ra phương pháp nhắm đến khu phố cũ.

Bởi những gì Lưu Văn Tam nói thuộc dạng đá chọi đá, xác xuất thành công quá thấp. Chúng tôi đích thực không xuống nước không được, nhưng có thể dùng phương thức khác. Dựa vào thủ đoạn của Âm dương tiên sinh, nhất định có thể làm được thôi, cũng giống như người xưa hành quân bày trận, cũng có tham khảo trận pháp phong thủy vậy.

Hoặc là do ánh mắt của tôi lúc này quá sắc bén, khiến Thẩm Kế còn lùi ra sau hai bước, cô ta lập tức ngậm miệng lại, không nói một lời...

Tôi lại chằm chằm nhìn tờ giấy lanh mịn mấy phút, cuối cùng vẫn vò nó thành một nắm, vứt xuống dưới Hồng Hà.

Hai mắt tôi nóng lên, chấm mực xong, đầu lông của Bút Địa Chi đặt lên trên trang giấy.

Ngừng lại một hồi xong, tôi lại lần nữa phác họa.

Lần này, tôi không tiếp tục dùng trận pháp Âm dương của Địa tướng Kham dư nữa.

Bởi vì tôi đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, hay nói cách khác là, ưu khuyết điểm không giống nhau của Âm dương thuật.

Địa tướng Kham dư, thuộc hình thái nạp sơn thủy trong thiên hạ, phù văn, trận pháp phong thủy của nó, đều là đại khai đại hợp, thứ xem phần nhiều là long mạch, thứ dựa vào là Phong thủy Âm dương trời sinh.

Táng ảnh quan sơn thì thông qua tướng sao cố định, sở trường về ẩn nấp, giấu huyệt, mượn sao hung cát, trận pháp ngược lại hơi ít hơn một chút, bắt buộc phải phối hợp với thuật phong thủy thông thường mới sẽ có nhiều biến hóa.

Táng ảnh quan sơn này, nếu rơi vào trong tay Âm dương tiên sinh có thuật phong thủy tầm thường, thì thể hiện cũng rất tầm thường, nó thuộc về dạng tướng sao gia tăng của thuật phong thủy.

Hai sơ đồ mà ban đầu tôi vẽ, đều là trận pháp của Địa tướng Kham dư, rất khó thành trận, bởi vì trận pháp quá mức phức tạp, theo như ý tưởng của tôi, thì rất khó khống chế.

Sơ đồ thứ ba này, thứ tôi vẽ là Tiên thiên Thập lục quẻ trong Viên thị Âm dương thuật, hơn nữa là hình quẻ cơ sở.

Bởi vì sau khi phân tích đi phân tích lại, Viên thị Âm dương thuật, Tiên thiên Thập lục quẻ, phần nhiều là nổi bật lên sự biến hóa, một phương thiên địa, biến hóa sản sinh vô cùng tận, sinh tử cát hung đều trong gang tấc!

Dạng Âm dương thuật này càng sắc bén, sát khí càng đầy đủ hơn!

Trong quá trình suy diễn này tôi còn phát hiện, nếu như tôi dùng Địa tướng Kham dư để chọn núi, Táng ảnh quan sơn để chọn huyệt, rồi lại dùng Viên thị Âm dương thuật để bày trận phòng thủ, sợ rằng có thể tạo thành một đại mộ thiên hạ không ai phá nổi!

Mộ nhất định là đỉnh cao phong thủy, giấu ảnh dưới sao khó tìm, cho dù có tìm thấy, sát chiêu của Viên thị Âm dương thuật cũng đủ để lấy mạng của bất cứ người nào có thuật phong thủy không bằng tôi!

Tôi cưỡng chế nén sự chấn động trong nội tâm lúc này lại, rất nhanh, Tiên thiên Thập lục quẻ đã thành hình trên tờ giấy lanh mịn.

Chằm chằm nhìn tờ giấy lanh mịn, đầu óc tôi nhanh chóng suy diễn.

Đồng thời tôi cũng đang hồi tưởng lại lần đó lúc gặp Viên Hóa Thiệu, tổn thương do Tiên thiên Thập lục quẻ mà tôi gặp phải.

Có điều trận pháp lần này, suy diễn và biến hóa không giống với với lần đó khi Viên Hóa Thiệu nhắm vào tôi.

Sau mấy phút, suy diễn trong đầu đã kết thúc.

Tôi đứng dậy, lập tức cảm giác khí thế cả người đều trở nên càng sắc bén hơn.

Ánh mắt của tôi hướng lên trên người Lưu Văn Tam, tiếp đấy lại nhìn sang người vớt xác ở phía sau, số lượng một lượt đếm ra được, có ba mươi người.

Hơi suy nghĩ một chút, tôi trầm giọng mở miệng, nói: “Ba mươi người, bàn bạc với nhau một chút, hai người một tổ, phân thành mười lăm tổ.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt cũng có vẻ nghi hoặc.

Tôi tiếp tục trầm giọng nói: “Mười lăm tổ sẽ đồng loạt xuống nước, tôi sẽ sắp xếp một đội hình thế trận cho các anh, tôi sẽ cùng với các anh ở trong đội hình thế trận này, chỉ cần làm theo sắp xếp của tôi là có thể đảm bảo tuyệt đối an toàn, cũng có thể cứu được người lên, không cần tiếp tục dây dưa nữa, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, cho dù là có bình dưỡng khí, người có thể trụ được, cũng chẳng trụ được thời gian quá dài nữa.”

Giây tiếp theo, những người vớt xác đó liền bàn bạc với nhau, rõ ràng là hai người có quan hệ tốt hơn muốn thành một tổ.

Lưu Văn Tam đi đến bên cạnh tôi, lão thắc mắc hỏi: “Thập Lục, mày dự định làm thế nào? Mày không phải định dùng người để bày trận đấy chứ? Thế này cũng được à? Chú chưa từng thấy bao giờ, cũng chưa từng nghe qua bao giờ á?”

Lúc này sắc mặt của Thẩm Kế rõ ràng cũng đã khôi phục rất nhiều, cô ta được cái không hề vì ánh mắt và chất vấn của tôi vừa nãy mà lộ ra vẻ tức giận, trong mắt toàn là khát khao tìm hiểu, đi đến bên cạnh tôi.

Tôi trải tờ giấy lanh mịn trong tay ra, thở hắt ra một hơi dài, trả lời: “Đích thực chưa từng có người làm, Lý Âm Dương chưa từng làm, Viên Hóa Thiệu cũng chưa từng làm, chỉ có điều ở một số chỗ tương đối nhiều, nhắc nhở mà bọn họ dành cho cháu, đã khiến cháu không chỉ một lần nhận thức được những cách dùng khác của Âm dương thuật. Chú Văn Tam, nếu không phải là cháu nói, chú có thể tin rằng chỉ cần một miếng gỗ khắc, một con dao khắc, bèn có thể khiến cháu bị lao phổi hay không?”

“Đang yên đang lành đứng ở trong sân, cháu có thể suy ngũ tạng, thừa sống thiếu chết?”

Lưu Văn Tam lắc lắc đầu, đầu mày lão nhíu chặt, trong mắt cũng có vài phần kinh hãi.

Lúc đối phó với Viên Hóa Thiệu, không hề cho Lưu Văn Tam theo vào trong thôn Tiểu Liễu, lão chỉ ở cổng thôn vớt xác.

Có điều xác chết ở cổng thôn cũng đủ để khiến người ta kinh sợ, mà bây giờ nhớ lại cảnh tượng ở thôn Tiểu Liễu, tôi đều vẫn cảm giác toàn thân đau âm ỉ.

Hai ba phút sau, đám người vớt xác kia bèn đã căn cứ theo yêu cầu của tôi phân tổ xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận