Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 901: DIỆT NÓ, CHẶT ĐẦU NÓ!

“Cháu...” Vừa mở miệng, giọng nói của tôi đã đột ngột im bặt, bởi vì bốn xung quanh đập vào mắt đều là đám quỷ nước ở trên mặt sông kia, bọn chúng đều đang rục rịch muốn đánh, bộc lộ bản tính hung ác, tiếng cười ồn ào kỳ dị đó của chúng vào tai càng khiến đáy lòng người ta bực bội, thiêu đốt trong lửa giận.

Lưu Văn Tam nói không sai, đơn thuần vứt cái xác nữ xuống, bọn chúng cũng sẽ không tản đi.

Không vứt cái xác nữ, cho dù là vua quỷ nước bị khử bỏ, bọn chúng khả năng vẫn sẽ ào lên tấn công.

Nhưng điều khiến tim tôi như bị bóp chặt lại chính là để Lưu Văn Tam đi liều mạng.

Hà Thái Nhi mang thai đã được nhiều tháng, ngộ nhỡ Lưu Văn Tam xảy ra chuyện gì... Tôi phải làm thế nào để giải thích với Hà Thái Nhi? Tôi làm sao có thể gánh vác nổi?

Nhưng hiện giờ tôi lại không có lý gì có thể phản bác lại Lưu Văn Tam cả...

Cũng chính bởi vì vậy, trong lòng tôi mới cảm thấy bức bối đến cực điểm.

“Lưu tiên sinh đại nghĩa!” Đột nhiên, trên thuyền vớt xác ở xung quanh, có một người vớt xác hai tay bao quyền, vẻ hoảng sợ, căng thẳng trong mắt hắn vẫn như cũ, có điều lại có thêm một thứ cảm xúc.

Thứ cảm xúc đó, gọi là kính phục?!

Tôi đang thắc mắc, bởi vì phản ứng đầu tiên của tôi là những người này liệu có phải cố ý phỉnh nịnh Lưu Văn Tam, để tiện bảo lão càng nhanh xuống nước đi đấu với con vua quỷ nước kia không.

Có điều rất nhanh tôi đã phân biệt ra được, không phải như thế...

Bởi vì ngoài kính phục, vẻ hoảng sợ trong ánh mắt của người vớt xác đó cũng đang dần tan đi, thay vào đó, hóa ra cũng là vẻ thấy chết không sờn!

“Những năn nay ở nhà họ Câu, ngày tháng sung sướng sống lâu rồi, tiền trong túi nhiều rồi, nói chuyện tiếng to rồi, gan ngược lại thành nhỏ đi rồi, mất mặt của đời đời tổ tiên, nếu như bị quỷ nước giết chết, tôi xuống dưới đó cũng không mặt mũi nào gặp tiên tổ nữa. Tôi Đường Hạ Giang nguyện theo Lưu tiên sinh cùng xuống nước! Hoặc là chết ở dưới nước hồn phi phách tán, hoặc là lột da nó, bọc vào đầu thuyền cho oách!” Những lời nói phía sau này của hắn, ban đầu là tự giễu, sau đó liền cao giọng hơn rất nhiều, trong giọng điệu cũng toát ra vẻ hung hãn!

Mắt Lưu Văn Tam sáng lên một phát, lão chằm chằm nhìn cái người vớt xác đó mấy giây động hồ, rồi đột nhiên nhe răng cười, nói: “Da của vua quỷ nước, có bọc đương nhiên cũng là bọc đầu thuyền của Lưu Văn Tam tao, lấy khúc xương cho mày buộc cờ phướn thì cũng không vấn đề gì.”

Những người vớt xác còn lại kia lại lần nữa đưa mắt nhìn nhau.

Có điều trong số bọn họ cũng lần lượt có người lộ ra biểu cảm tương đồng với Đường Hạ Giang, ngộ ra tất cả, thấy chết không sờn.

Còn có người thì càng mặt toàn vẻ quyết liệt, đòi không ngủ không nghỉ, quyết đấu đến chết với quỷ nước!

Lưu Văn Tam đột nhiên lại lần nữa ngoảnh đầu nhìn sang tôi, trịnh trọng nói từng câu từng chữ một: “Thập Lục, chú Văn Tam kỳ thực còn muốn nói với mày một câu.”

Tôi lúc này đã không biết khuyên Lưu Văn Tam thế nào nữa, kỳ thực hiện giờ căn bản cũng chẳng cách gì khuyên được, thay vì ngồi im chờ chết, đúng thật chẳng bằng liều mạng đánh một đòn.

Có điều tôi lại vẫn không để Lưu Văn Tam mở miệng nói thêm, mà nhìn sang Thẩm Kế một phát, mở miệng nói trước: “Chú Văn Tam, nếu chú muốn đem cái gì, thì đừng bảo cháu đem, cháu sẽ cùng xuống nước với chú, hoặc là cùng sống sót lên bờ, hoặc là cùng chết ở tại đây, Thẩm Kế khinh công tốt, cô ta có thể lên trên được.” Con mắt lạnh lùng của Thẩm Kế liếc tôi một cái, thần sắc trên mặt không có bất kỳ thay đổi nào.

Trên mặt Lưu Văn Tam ngược lại cứng đờ một phát, lão đột nhiên nhún nhún vai, nói: “Thôi được rồi, thế thì chẳng có gì để nói nữa, nếu như bố mày mà không về được thật, Thái Nhi khắc biết lập cái bia cho tao, hy vọng mụ ấy đừng có kiếm thằng khác đến quét mộ cho tao là được.” Nói rồi, Lưu Văn Tam đã làm xong tất cả các công tác chuẩn bị!

Không chỉ Lưu Văn Tam, mà những người vớt xác còn lại kia, lúc này tuy có chút lôi thôi mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt bọn họ, trong thần sắc bọn họ, đều toát ra một vẻ “hung hãn”, đó là thứ “hung hãn” bị vứt trong thời thái bình thịnh trị quá dài, đã lâu không được thấy của người vớt xác!

Lưu Văn Tam nhấc chân đi đến bên mạn thuyền, lão đột nhiên đưa hai tay đặt lên cạnh môi, “Hoét!”, một tiếng huýt sáo thê thiết gần như xé rách bầu trời đêm truyền ra.

Giây tiếp theo, lão nghiêm giọng quát lên: “Quỷ nước không chết, người vớt xác không vong! Tất cả người vớt xác, nghe hiệu lệnh của Lưu Văn Tam ta!”

“Xuống nước bắt vua!” Giây phút lão định tung người nhảy xuống, đột nhiên “Ầm!” một tiếng nặng nề vang lên! Kèm theo cả một tiếng nước ào ào cực lớn, từ mạn bên phải truyền lại!

Tôi vụt ngoảnh đầu nhìn sang mạn bên phải, một cột nước cực lớn, nổ bay lên độ cao ít nhất bảy tám mét, đồng thời bắn vọt từ dưới nước ra ngoài, là hai bóng dáng trắng nhởn!

Một con là con quỷ nước già, tứ chi nó đều dang hết ra, trên miệng vẫn cắp thanh mã tấu, giống như đang đuổi bắt!

Ở bên trên nó một chút, thì là con vua quỷ nước đã rụng sạch hết lông kia!

Chỉ thấy tứ chi của con vua quỷ nước thành hình chụm bắn, đang ra sức vọt lên trên không trung!

Lúc này, bầu trời đêm dâng lên sương mù mông lung ngập tràn, trong một quầng sáng tròn màu máu, trăng máu lúc ẩn lúc hiện càng giống như một con ngươi sắp nứt ra.

Trăng máu phản chiếu ở trung tâm Hồng Hà giống như một con ngươi khác, hai con quỷ nước này vọt lên, liền thành hai chấm ở giữa hai con mắt, giống như bị một đôi con ngươi màu máu, trợn trừng nhìn chằm chằm vậy!

Giây phút này, đám quỷ nước trên bề mặt Hồng Hà kia, gần như đồng thời phát ra tiếng “Chit chit!” hưng phấn.

Điều này càng khiến lòng tôi kinh ngạc!

Con quỷ nước già đuổi theo con vua quỷ nước ra ngoài, việc này khiến tôi kinh ngac, khoảnh khắc vừa nãy đó, điều tôi sợ kỳ thực là tất cảm quỷ nước đều lao lên tấn công.

Nhưng không ngờ rằng, bọn chúng lại đang hưng phấn?

Chúng hưng phấn cái gì?

Có con quỷ nước mới, đang quyết đấu sinh tử với vua quỷ nước?

Cơ thể Lưu Văn Tam cứng đờ lại, những người vớt xác còn lại kia cũng đều ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng này.

Giây tiếp theo, Lưu Văn Tam nhổ một bãi nước bọt xuống dưới nước, làu bàu nói một câu: “Địt, cướp oai của bố mày...” Có điều ngay tiếp đó, trong mắt lão cũng đầy hưng phấn, lẩm bẩm nói: “Lão quỷ được đấy, thế này quá được luôn đi!”

“Diệt nó! Chặt đầu nó!” Trong cơn hưng phấn, giọng nói của Lưu Văn Tam như tiếng chuông đồng, vang vọng không dứt trên mặt nước Hồng Hà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận