Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 908: QUYẾT ĐỊNH

Lưu Văn Tam vẫy vẫy tay, lão liếc tôi một cái, làm một động tác ngoảnh đầu và đưa mắt ra hiệu.

Tôi định thần lại, đi đến bên cạnh Cẩu Tam Đường, lắc lắc đầu, làm một động tác mời với ông ta.

Cẩu Tam Đường mặt đầy biểu cảm thất vọng, mấy người Đường Hạ Giang cũng lộ vẻ mặt không cam tâm, nhưng cũng chẳng làm gì được.

Có điều âm ỉ trong ánh mắt của mấy người Đường Hạ Giang, tôi nhìn thấy được vài phần ngượng ngập do nỗi hổ thẹn gây ra, là những lời của Lưu Văn Tam khiến bọn họ có thứ cảm giác này?

Tôi tiễn đoàn người Cẩu Tam Đường đến cổng, Cẩu Tam Đường ngừng một chút, quay đầu lại, rồi nắm lấy tay tôi, lực tay của ông ta không nhỏ, rõ ràng là còn vô cùng nghiêm túc.

“La tiên sinh, thực lực của nhà họ Cẩu cậu biết rồi đấy, giúp tôi lại khuyên thêm Lưu tiên sinh.” Tôi bất lực lắc đầu, có điều tôi cũng không thẳng thừng như thế, nói: “Cẩu gia chủ các ông cứ về chỉnh đốn trước đã, nhà họ Cẩu chuyến này tổn thất không nhỏ.” Cẩu Tam Đường còn liên tiếp nói mấy câu được, lúc này mới rời đi.

Sau lưng truyền lại tiếng bước chân, tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Tưởng Thạch với khuôn mặt thất vọng y hệt.

Tưởng Thạch đi đến cạnh tôi, cung kính cúi người với tôi một cái, gượng cười bảo tôi nếu rảnh không có việc gì, thì năng tới Hồng Hà chơi, sau đó bèn đi ra ngoài.

Tôi đóng cổng lại, về lại trong sân.

Lưu Văn Tam gãi gãi sau gáy, nói: “Sắp xếp thu dọn, chúng ta cũng lên đường về thôi, Hồng Hà này chú ở lại bực mình, về nhà chơi với vợ.”

Tôi kỳ thực còn định đi ngắm Hồng Hà một phát, một đêm trôi qua rồi, cũng chẳng biết tình hình Hồng Hà hiện giờ thế nào.

Chỉ có điều, nhìn cũng chẳng nhúng tay vào nổi, tôi vẫn cứ bỏ ý định này của mình đi.

Phùng Bảo và Phùng Quân thì dùng ánh mắt dò hỏi nhìn tôi.

Đúng vào lúc này, Thẩm Kế đột nhiên nói: “La Thập Lục, tôi không về cùng các anh nữa, sau khi anh quay về, giúp tôi một chuyện, bảo Khương Manh tự quay về tộc Khương.”

“Việc này...” Lòng tôi kinh hãi một phát, lập tức hỏi Thẩm Kế có dự định gì?

Thẩm Kế vẻ mặt bình thản nói: “Tôi tự mình qua tộc Khương, chắc có thể tìm được đường.”

“Lôi anh tới đây cũng tốn mất không ít thời gian, vốn nói với anh là đến thời hạn ba tháng mới qua, nhưng giờ tôi muốn qua trước, cũng coi như nói một đằng làm một nẻo, làm loạn kế hoạch và sắp xếp của anh, vậy nên anh không cần quản tôi, tự tôi sẽ qua.”

“Còn về việc anh nói đạo sĩ nhà họ Liễu không dễ tiếp xúc, tôi cảm thấy chắc không có vấn đề gì cả.”

“Cùng lắm, tôi bói cho bọn họ một quẻ, quẻ đầu tiên của Âm dương tiên sinh, chẳng phải có hiệu quả kỳ diệu sao?” Giọng điệu của Thẩm Kế nhẹ nhõm hơn không ít.

Có điều tôi lại cảm giác, đây chẳng qua chỉ là nhìn như nhẹ nhõm mà thôi.

Việc cô ta vứt con gái Tưởng Bàn xuống nước, gây ra áp lực tâm lý cho cô ta thực sự không nhỏ, lời thề mà cô ta lập ra bên bờ sông đó, đồng thời cũng nghiêm túc khác thường.

Rõ ràng Thẩm Kế hiện giờ muốn trực tiếp qua tộc Khương luôn, chính là bởi nguyên nhân này.

Thậm chí tôi còn suy đoán ra một khả năng: Đợi sau khi Thẩm Kế tới tộc Khương xong, cô ta sẽ lập tức yêu cầu bắt đầu đại lễ nhậm chức của Tiên sư, còn sẽ lập tức đòi học đạo thuật của nhà họ Liễu...

Suy nghĩ trong nháy mắt, ý nghĩ trong đầu tôi cũng đã xác định, ngoảnh đầu nhìn Lưu Văn Tam một cái, nói: “Chú Văn Tam, cháu cũng cần qua tộc Khương một chuyến, Phùng Quân nhất định phải đi theo cháu, Phùng Bảo có thể cùng đưa chú về, chú xem...”

Lưu Văn Tam nhíu mày, lão nói: “Mày qua tộc Khương? Nó chẳng phải đã nói là...” Tôi vội vàng tiếp lời: “Liễu Tam Nguyên đang tìm Trương Nhĩ, Liễu Dục Chú cũng đang tìm, cả nhà họ Liễu chắc đều sẽ dốc hết toàn lực, cháu cũng nên đi tìm lão rồi. Kiểu gì cũng không thể cứ thế đợi không ở Nội Dương được, cháu cũng cần lấy Định la bàn. Cháu muốn biết nhà họ Liễu có manh mối gì không, nếu như không có, cháu định qua nhà Dương Hưng xem xem, Trương Nhĩ nhất định là cần một chỗ để ẩn thân.”

Tốc độ nói của tôi cực nhanh, sau khi nói hết những lời này xong, Lưu Văn Tam cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, rồi đột nhiên mở miệng nói: “Vào núi? Xuống nước?”

Tôi nghĩ ngợi một chút, trả lời: “Cháu cảm giác Trương Nhĩ sẽ không vào núi, bởi vì trong núi chẳng có mấy người. Chúng ta cũng không nhất thiết phải xuống nước, cố gắng không bị việc bên ngoài làm phiền, Trương Nhĩ cũng sẽ không xuống dưới nước.”

Lưu Văn Tam nheo nheo mắt, rồi lại lần nữa nhìn sang tôi, đột nhiên giọng điệu có vài phần trịnh trọng, nói: “Bây giờ quay về, trong lòng chú cũng không mấy dễ chịu, dì Thái mày tuy sợ Lão quỷ, nhưng chắc chắn vẫn sẽ phải hỏi chú. Thôi thì chú lại theo mày cùng đi lượn lờ một chuyến, qua vài ngày rồi về sau.”

Lưu Văn Tam đưa tay lên vuốt cái đầu trọc lóc một phát, tiếp đó lại nói: “Nếu đúng có thể lôi được thằng già Trương Nhĩ này ra, chú phải cho lão mấy cái bạt tai, xem xem trong đầu lão úng bao nhiêu nước, có thể bạt ra ngoài được không.”

“Tới lúc đó Trần mù phải thèm đếm trợn lòi con mắt ra.” Lưu Văn Tam nói xong, liền cứ thế gật gật đầu, trong mắt toát ra vẻ hài lòng.

Tôi cạn lời, có điều tôi cũng chẳng nói thêm, chỉ là tâm trí xác định thêm vài phần.

Trương Nhĩ, sẽ không dễ mà đối phó như vậy...

Thuật phong thủy của lão rất uyên thâm, lòng dạ càng thâm hơn, thậm chí năm đó lão còn từng được Lý Âm Dương chỉ dạy.

Hơn nữa lão liên tục giấu giấu giếm giếm tà thuật mà bản thân biết, bao gồm cả sử dụng chiếc áo máu đã hút cả trăm oan hồn ác quỷ đó.

Bây giờ lão còn khả năng đã học được thuật trộm thọ, ít nhất lão cũng đã học được thứ tà thuật là thuật hình nhân, trong tay lão còn có nửa cuốn Táng ảnh quan sơn mà tôi tặng cho lão...

Còn nữa, bên cạnh lão còn có một tên điên, một tên điên có thể tự mình lột da mình.

Tôi có dự cảm, độ khó khi đối phó với lão, không kém việc đối phó với Từ Bạch Bì hiện giờ đang làm ổ trong khu phố cũ.

“Phùng Bảo, vậy anh đi sắp xếp đặt vé máy bay, Phùng Quân anh đi thông báo về thành phố Nội Dương một chút, cần nhắn nhủ bàn giao gì thì nhắn, bảo Khương Manh khởi hành về tộc Khương.”

Đúng vào lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: “La Thập Lục, trong mắt anh có sát khí, anh muốn giết người?”

[Tác giả có lời muốn nói]

Phần mới mở ra rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận