Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 917: THÂN ĐUI BẨM SINH, DÙNG MÙ TỰ XƯNG, CÚNG DI HÀI TIÊN NHÂN, DƯƠNG TRẠCH THỜ ÂM

“Dương Hưng không ngu xuẩn như thế, nhưng bụng dạ của Trương Nhĩ thực sự quá thâm. Trong tay lão còn có một quân bài, Dương Hưng sẽ chỉ nghe lời. Cháu cảm giác hắn với Trương Nhĩ sẽ lợi dụng lẫn nhau, chỉ có điều hắn không tính toán thắng được Trương Nhĩ, thủ đoạn Thần bà này có đưa cho Trương Nhĩ hay không, đích thực vẫn còn là một ẩn số.” Tôi nhíu mày trả lời.

Lại là vài tia chớp xẹt qua bầu trời, mấy tiếng sét nổ ầm, hạt mưa to như hạt đậu bắt đầu lộp bộp rơi xuống.

“Vào thôn, tìm chỗ tránh mưa trước đã.” Liễu Dục Chú mở miệng nói.

Mưa rơi lúc này vẫn còn chưa quá dày, chỉ lác đác vài hạt rơi lên trên người.

Tốc độ cháy của chỗ hương kia rất chậm, còn vải trắng trên mặt đất mà chúng tôi đi qua, trên lớp tro hương đã lưu lại từng vết chân đi.

Cảnh tượng này đúng là rợn người.

Ở nông thôn, nếu nghi ngờ trong nhà có thứ dơ bẩn vào trong, liền sẽ rải tro hương trên mặt đất, nếu đúng có thứ không sạch sẽ vào, liền sẽ để lại vết chân.

Chúng tôi vào thôn, ngược lại như thành thứ dơ bẩn vào nhà vậy, ngụ ý này cũng khiến người ta rất khó chịu.

Bờ sông cách thôn làng không xa, vải trắng thông mãi cho đến vị trí cổng thôn.

Mà cổng thôn này có một chỗ cổng chào, trên cổng chào còn treo một tấm biển, bên trên viết: “Vong Âm.”

Trái phải cổng chào có hai tấm biển dọc, bên trái viết: “Phá Quân lên tới đỉnh, Hoàng thũng tàn thương bệnh.” Bên phải viết: “Có trai khó sống thọ, Nữ cực mệnh không dài.”

Mặt tôi hơi biến sắc, chẳng biết tại sao, cứ có một cảm giác chân tay lạnh ngắt.

Tôi vốn cho rằng, sông Song hung, Trương Nhĩ sẽ dùng bố trí phong thủy khéo léo ở trong thôn, tạo ra một bố cục phong thủy không tồi, nhưng không ngờ rằng, trong thôn cũng là hung...

Thế này không giống như Trương Nhĩ đang xây thôn cho mình...

Đột nhiên tôi nghĩ đến một khả năng, nếu như, việc cái thôn này đang xây dựng, không phải do tộc Khương vô tình phát hiện ra, mà là do Trương Nhĩ cố ý cho người ta phát hiện thì sao? Lão cố ý để lại manh mối vỏn vẹn, khiến chúng tôi tới đây?

Thế này cũng phù hợp với cách nói dụ cá vào rọ mà tôi nghĩ đến, hơn nữa quan trọng nhất là, đây là một cái bẫy đã được chuẩn bị sẵn từ lâu... Cũng giống như tôi đang làm cái bẫy định đối phó với Từ Bạch Bì, Trương Nhĩ cũng làm trước một cái bẫy dành cho chúng tôi?

Thế mà chúng tôi còn không thể không vào trong, bởi vì chỉ có ở đây mới có thể tìm ra manh mối về Trương Nhĩ, mới có thể biết được thuật phong thủy của lão hiện giờ đã đạt đến mức độ nào rồi!

“Phá Quân không thể chặn trong Táng ảnh quan sơn, vốn là cảnh cáo, mà lại bị lão xây thành thôn làng.” Sắc mặt Thẩm Kế không hề dễ nhìn, trong giọng nói lạnh lùng của cô ta toát lên sát khí mãnh liệt.

“Cái thôn này chính là để cho chúng ta vào trong, Cắt cước thủy cộng thêm Phản khiêu thủy, lại cộng thêm hung tinh Phá Quân, đã là ba chỗ hung cục rồi.” Tôi trầm mặc một lát, đem tất cả những gì tôi phân tích và suy đoán toàn bộ đều nói một lượt.

“Đã tới rồi thì cứ ở lại, lão làm càng nhiều, thì thông tin lưu lại bèn càng nhiều, chúng ta liền có thể càng hiểu hơn về thực lực của lão, lão muốn những món đồ còn lại trên người cháu, hoặc là lão muốn giết cháu tại đây, hoặc là lão sẽ để lại manh mối, cho cháu đi tìm lão. Hoặc giả là manh mối ở trên bề mặt, lão sẽ dẫn dụ để giết cháu. Hoặc giả là chúng ta phát hiện ra manh mối khác mà lão vô tình để lại, chúng ta chiếm được thời cơ trước.” Tôi vừa nói, vừa sải bước đi qua cổng chào ở cổng thôn.

Lúc này, tâm trạng tôi đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Mưa đã lớn hơn không ít, hạt mưa to đùng lộp bộp quật lên đỉnh đầu và trên người chúng tôi, thậm chí còn hơi có chút cảm giác đau nhói.

Trong tầng mây đen tia chớp như con Lôi xà uốn lượn, tiếng sét ầm ầm, cộng thêm bầu trời đen tối, càng khiến cho cả cái thôn này đều tràn ngập bức bối và ám ảnh.

Hai bên đường thôn vắng vẻ, ngoài những căn nhà vách đất bừa bộn và cũ nát ra, thì bèn là mỗi cách một khoảng cự ly liền có một căn nhà mới được xây dựng.

Nhà vách đất cũ chính là nhà cũ từng có trong thôn này, còn nhà mới, thì rõ ràng chính là phòng ốc mà Trương Nhĩ xây dựng rồi.

Tốc độ của Thẩm Kế hơi nhanh hơn một chút, rất nhanh liền đã đến trước căn nhà mới xây đầu tiên, trực tiếp liền vào trong luôn.

Chúng tôi cũng theo sát phía sau, bây giờ mưa càng ngày càng lớn, kiểu gì cũng phải đợi đến lúc tạnh mưa, rồi tiếp tục thăm dò trong thôn sau.

Vốn dĩ tôi định mở miệng nhắc Thẩm Kế cẩn thận, trong nhà nói không chừng có mai phục của đám người Trương Nhĩ, chỉ có điều cơn mưa này thực sự quá lớn, tiếng gió tiếng sấm lẫn lộn với nhau, tiếng của tôi truyền đi không đủ xa, Thẩm Kế lại đi quá nhanh, vậy nên liền ngậm miệng lại luôn, dựa vào thân thủ của Thẩm Kế, cô ta không dễ mà bị ám hại như vậy, hơn nữa cô ta cũng không ngu ngốc.

Gần đến cổng nhà, tôi hơi nheo mắt lại, tập trung tinh thần nhìn một cái, trong sân là một căn nhà cực lớn, tuy căn nhà lớn, nhưng lẻ loi chỉ có một gian.

Liễu Dục Chú, Trần mù, Lưu Văn Tam đều không hề ngừng nghỉ, rất nhanh liền đã vào trong nhà rồi.

Lập tức liền truyền lại tiếng Lưu Văn Tam gọi tôi, bảo tôi đừng ở bên ngoài dầm mưa.

Tôi hơi nheo mắt, vẫn cứ chằm chằm nhìn mười mấy giây đồng hồ, quần áo trên người đã ướt không ít rồi, tôi lúc này mới nhanh chân đi qua sân, vào trong nhà.

Căn nhà này cực lớn, một gian ít nhất phải tới cả trăm mét, vị trí sát tường bốn xung quanh, thì bày rất nhiều bàn ghế án kỷ làm bằng tre, vị trí bên trong nhất dựa sát tường, bày hai chiếc ghế, ở giữa là một chiếc bàn uống trà, trên bàn uống trà đặt một khay trà, còn trên bức tường phía sau, dường như có chữ viết.

Tôi nhanh chân đi về phía chiếc bàn uống trà, lúc này mấy người bọn họ đều đang xem các vị trí khác trong phòng.

Rất nhanh, tôi đã đến trước chiếc bàn uống trà, vách tường phía sau bằng phẳng, bên trên có chữ.

“Trần Thị có trai, thân đui bẩm sinh, sinh không tên húy, dùng mù tự xưng. Trạch này giữ di hài tro cốt tiên nhân trai đinh Trần Thị, Dương trạch cúng âm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận