Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 92: HOẠT THỦY ĐOẠN LONG



“Nhược Lâm, em xem có hiểu không?” Tôi vô thức hỏi.

Kì thực trong tâm tôi cũng chẳng cảm thấy nguy hiểm gì cho lắm, dù gì Cố Nhược Lâm cũng chẳng uy hiếp gì đến tôi, kể cả cô ta có nhìn thấy Trạch kinh, thì cũng chẳng có vấn đề gì, cô ta không phải Mã Bảo Trung mà muốn đoạt lấy Trạch kinh.

Nhiều nhất, thì cũng chỉ cắt đứt hoàn toàn chút ý đồ kia của tôi thôi.

Từ đây Cố Nhược Lâm cũng đã biết, thuật phong thủy của tôi đều đến từ nội dung của Trạch kinh.

Cũng may là Cố Nhược Lâm không hề nổi giận, cũng chẳng thấy thất vọng sao đó.

Cô ta lắc lắc đầu, nói nhỏ: “Thực ra em chẳng hiểu gì hết, nhưng ý nghĩa về mặt từ ngữ của câu đó thì em hiểu, hơn nữa, em cũng biết ở dưới núi Nội Dương có trâu sắt.”

Thần sắc tôi đầy kinh ngạc, khàn giọng nói: “Dưới núi Nội Dương có trâu sắt?” Cố Nhược Lâm trịnh trọng gật đầu, sau đó lại giục tôi mau ăn cơm, đợi ăn xong, cô ta sẽ đưa tôi đi xem.

Thực ra lúc này tôi cũng đã đói lép cả bụng, ban nãy chăm chú đọc sách nên không có phản ứng, giờ thì bụng cứ sôi réo liên tục.

Bưng bát cơm lên, và nhanh mấy miếng, ăn hết đồ ăn xong, tôi lại mở rương gỗ đựng đồ đỡ âm linh ra, cầm lấy mấy món đồ nhét vào người.

Rồi vội vội vàng vàng giục Cố Nhược Lâm mau xuất phát.

Cô ta rõ ràng có chút lo lắng nhìn tôi, nói: “Anh Thập Lục, tinh thần anh căng thẳng như thế, có ổn không? Hay là cứ nghỉ ngơi một đêm, sáng mai hãy đi?”

Tôi lắc đầu, trịnh trọng nói: “Tôi đợi được, nhưng nhà họ Cố không đợi được, tôi chỉ sợ thời gian ngày càng kéo dài, rồi thành có vấn đề.” Sắc mặt Cố Nhược Lâm cũng trở nên căng thẳng, rồi cô ta không nói gì thêm, dẫn tôi đi ra ngoài.

Vừa ra đến vị trí cổng khu nhà.

Thì thấy Cố Khai Dương cũng vội vã bước ra, hỏi chúng tôi định đi đâu.

Cố Nhược Lâm rụt rè nhìn tôi một cái, ánh mắt rõ ràng đang dò hỏi.

Tôi do dự một chút rồi nói: “Cố nhị đương gia, cháu và Nhược Lâm phải qua núi Nội Dương một chuyến để xem một thứ.”

Mặt Cố Khai Dương căng lên, lập tức nói: “Thế để tôi lái xe đưa cậu đi, chúng ta xuất phát luôn bây giờ.”

Tôi vô thức lắc lắc đầu, nói: “Cố nhị đương gia, chú cứ ở lại khu nhà cổ nghỉ ngơi đi.”

“Chỉ đưa Nhược Lâm theo, cho dù có chuyện gì phát sinh, cháu cũng có thể tùy cơ ứng biến, thêm một người nữa, sợ là sẽ không bảo vệ tốt được.”

Đương nhiên, mở miệng nói bảo vệ Cố Nhược Lâm, cũng là do thứ hào khí nam nhi trong lòng tôi.

Trên người tôi có dao găm, trấn sát phù, nếu có gặp quỷ quái gì thật, trấn sát phù cũng có thể cản được chút.

Nguyên nhân sâu xa hơn nữa... vẫn là việc đêm qua lúc tôi mê ngủ, mẹ tôi đến, mẹ vẫn luôn đi theo tôi!

Lần đó lúc Trần mù dặn dò tôi hai chuyện kia, còn nói với tôi về chuyện thứ ba.

Nếu gặp phải nguy hiểm gì bản thân không giải quyết được thật, thì hét to cứu mạng!

Để mẹ tôi cứu hai người, chả đỡ hơn cứu ba người à?

Dù gì mẹ tôi cũng là quỷ quái, đa phần mẹ sẽ thấy Cố Nhược Lâm thích hợp làm vợ, giống như cách nhìn của Lưu Văn Tam vậy. Chỉ cần tôi kêu cứu mạng, mẹ không thể không quản Cố Nhược Lâm được.

Còn Cố Khai Dương đã từng này tuổi rồi, thì chưa chắc...

“Bố, bố cứ nghe anh Thập Lục đi, hai người kiểu gì cũng tiện hơn ba người.” Cố Nhược Lâm cũng khuyên một câu.

Cố Khai Dương gật gật đầu, bảo chúng tôi chú ý an toàn, rồi quay vào trong khu nhà.

Tôi để ý đến thời gian, lúc này đại khái vào khoảng chín giờ tối.

Từ khu nhà cổ họ Cố lái xe vào trong thành phố Khai Dương mất tầm nửa tiếng, rồi lại qua núi Nội Dương, đến nơi cũng vào tầm mười giờ rồi.

Cố Nhược Lâm đỗ xe ở bên ngoài cổng chính của khu nhà chính.

Lúc này khu nhà chính đã tắt đèn, cả khu nhà cho người ta cảm giác có chút bức bối.

Vốn dĩ một khu nhà phong thủy đẹp không phải như thế này, mà phải có cảm giác công chính ôn hòa.

Đây hoàn toàn là do long mạch của núi Nội Dương đang khô kiệt, dần biến thành núi nghèo gây nên.

“Ông nội em quen việc chín giờ tắt đèn lên giường, hôm sau gà gáy một khắc thức dậy, tất cả bảo vệ và người làm trong khu nhà chính đều phải theo nếp sinh hoạt này, bây giờ chắc mọi người đều ngủ rồi.” Cố Nhược Lâm nói nhỏ giải thích.

Tôi gật gật đầu, hơi nheo mắt, sau đó lại quay đầu nhìn sông Dương một cái, rồi mới hỏi: “Em bảo con trâu sắt, nằm ở vị trí nào?”

Trâu sắt, là dùng để trấn sông! Còn có cách gọi thông tục là trâu nước sắt, nổi tiếng nhất là trâu sắt sông Hoàng Hà, nhưng không giới hạn ở mỗi sông Hoàng Hà.

Lưu vực sông lớn hàng trăm hàng nghìn năm nay, có không biết bao nhiêu vật trấn sông, sông Dương có trâu sắt, cũng chẳng có gì lạ cả.

“Ở phía dưới khu nhà chính.” Cố Nhược Lâm nói nhỏ.

Tim tôi đập hơi nhanh chút, nhưng lại chau mày hỏi: “Vật trấn sông, thì làm sao lại ở phía dưới khu nhà chính của nhà họ Cố được?”

Cố Nhược Lâm lắc đầu: “Em cũng không biết, đây cũng là do em vô tình phát hiện ra, ông nội không muốn bị người khác biết đến, chỉ có mấy người trong gia tộc biết cũng bị ra lệnh giữ kín mồm miệng, chúng ta phải vào từ cổng sau, không được để bị phát hiện.”

Nói rồi, Cố Nhược Lâm liền bước lên trước dẫn đường.

Phía bên phải của khu nhà chính cứ đi tít vào trong có một lối đi nhỏ, rất nhanh đã áp sát vách núi.

Mấy phút sau, chúng tôi đã đến vị trí lối vào cổng sau.

Nhưng tôi phát hiện, trên vách núi có rất nhiều dấu vết đục đẽo của con người, thậm chí còn có một số lỗ thủng và dây xích bị cắt đứt.

Cố Nhược Lâm lấy chìa khóa ra, mở khóa cổng, thận trọng đẩy mở cánh cổng.

Đây là khu hậu viện của nhà họ Cố, trong sân im lặng như tờ, chẳng có chút đèn đóm gì.

Trước đây chưa đi vào bao giờ, nên giờ tôi mới phát hiện, cấu trúc của hậu viện rất đặc thù, rất nhiều bờ tường đều được xây bằng tảng nham thạch lớn, chứ không phải dùng loại gạch nung để xây nhà như thông thường.

“Khu nhà chính nhà họ Cố, được cải tạo từ nền móng của một kiến trúc khác à?” Tôi vô thức hỏi.

Cố Nhược Lâm gật gật đầu, rồi đến phía trước một cánh cửa.

Nguyên cả khu nhà chính họ Cố đều mang đầy hơi hướm của kiến trúc giả cổ, duy chỉ có cánh cửa này là loại cửa chống trộm vừa dày vừa nặng.

Cố Nhược Lâm lấy chìa khóa mở cửa ra xong, tim tôi chợt đập thình thịch lên.

Bởi vì phía sau cửa, hóa ra là bậc thang hướng xuống dưới.

Dưới lòng đất của khu nhà chính của nhà họ Cố, hóa ra còn ẩn chứa bí mật nữa!

Chúng tôi thận trọng bước xuống bậc thang, Cố Nhược Lâm quay người từ từ đóng cánh cửa chống trộm lại, sau đó cô ta mới khe khẽ vỗ ngực: “Chắc là không có ai phát hiện, chúng ta đi thôi, anh Thập Lục.” Rõ ràng, lúc này Cố Nhược Lâm nói năng cũng không còn thận trọng như ban nãy nữa.

Cô ta khẽ thở dốc, trên trán cũng đã rịn mồ hôi.

Trong không khí tràn ngập luồng hơi lạnh, cái kiểu lạnh này lại không giống với cái lạnh ban đêm, phần nhiều đến từ bậc thang ở dưới chân, là cái kiểu lạnh do quanh năm suốt tháng không được thấy ánh mặt trời.

Tôi lấy điện thoại ra, mở chức năng đèn pin lên soi đường, Cố Nhược Lâm cũng làm y chang.

Bậc thang bậc này tiếp bậc kia, đi xuống dưới tầm mười mấy mét, mới tiến vào một lối đi, lại đi sang phải tầm hai mét, thì mở ra một khoảng không gian khá rộng!

Phía bên trái, tôi nhìn thấy con trâu sắt mà Cố Nhược Lâm nói!

Đấy là một bức tượng điêu khắc bằng sắt đã hoàn toàn gỉ sét, gần như không còn nhìn rõ diện mạo ban đầu nữa, chỉ có thể lờ mờ nhận ra, đó là một con trâu sắt.

Phía dưới con trâu sắt có một sợi dây xích sắt cực lớn kéo dài ra xa sau lưng nó tầm hơn mười mét.

Nền đất của khoảng trống này dốc nghiêng, độ dốc rất lớn, còn phía dưới trâu sắt thì là một vật giống như xe kéo bằng sắt, bánh xe bị khóa chết.

Với độ dốc như thế này, chỉ cần bánh xe được nhả ra, chiếc xe kéo sẽ đưa theo trâu sắt lao xuống dưới!

Một trọng lượng khổng lồ như vậy, sẽ kéo căng dây xích xuống dưới!

Trống ngực tôi đập điên cuồng, vì đầu kia của sợi dây xích, nối với cánh cửa làm bằng sắt âm u lạnh lẽo của một miệng cống , phía dưới cửa bị hàn chết, có điều trên cửa lại mọc đầy rêu.

Ở đây không hề yên tĩnh, đằng sau cái cửa cống kia, tôi có thể liên tục nghe thấy tiếng ùng ục nhỏ.

Giống như là tiếng nước chảy đập vào miệng cống vậy.

Lại nhìn xuống cái dốc phía dưới chỗ đất nghiêng kia, cả cái dốc phải dài tầm năm sáu mươi mét!

Cự ly này, mức chênh lệch chắc phải đạt tới tầm mười mấy mét!

Tôi nhíu chặt mày, hồi tưởng lại địa thế phía trên mặt đất, đây cũng gần như là cự ly khoảng cách giữa khu nhà cổ họ Cố với sông Dương, cũng là cự ly khoảng cách giữa núi Nội Dương với sông Dương!

Chính là chỗ năm sáu mươi mét này, khiến cho rồng vọng sông của núi Nội Dương khô kiệt, không có chỗ hội tụ với nước sông.

Chỉ có điều, tiếng nước chảy phía sau cửa cống kia khiến tôi rất khó hiểu.

Trong núi Nội Dương có mạch nước? Rồi tại làm sao lại bị bịt kín lại?

Nếu như mạch nước này thông với sông Dương, thì đây tuyệt đối không còn là núi nghèo nữa.

Lưỡng thủy tương hợp, thì sẽ thành rồng trong sông, khí vận sinh sôi không ngừng!

Cúi đầu nhìn con dốc, độ nhẵn phẳng của nó, rõ ràng là do nước chảy không biết bao nhiêu năm tạo thành.

Hơi thở của tôi như ngừng lại.

Đây là do có người cố ý tạo thành, cắt đứt mạch nước của núi Nội Dương, cũng là cắt đứt long mạch này!

Nhưng người đó lại để lại một con trâu sắt, nếu có thể đẩy trâu sắt xuống, thì chắc chắn có thể mở cửa cống ra!

Khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, tim tôi càng đập mạnh hơn, không hiểu được dụng ý của người này là gì.

“Anh Thập Lục, anh đang nghĩ gì thế?” Cố Nhược Lâm bất chợt hỏi nhỏ tôi một câu.

Chỗ này bị bịt quá kín, nên hình thành hồi âm rất to, tai tôi u u cả lên.

Tôi làm động tác suỵt, ra hiệu cho Cố Nhược Lâm đi xuống dưới.

Kết quả tôi vừa bước lên một bước, Cố Nhược Lâm bước theo xong, thì thân người cô ta lảo đảo một cái, lập tức hốt hoảng hét lên một tiếng rồi ngã thẳng xuống đất.

Tuy rằng tôi nhanh tay nhanh mắt, nhưng cũng chỉ kịp túm lấy cô ta, mặt đất vốn đã trơn, thêm với độ dốc như thế, cả hai người liền lăn xuống phía dưới!

Cú ngã này khiến tôi cũng đơ cả ra, chỉ kịp phản ứng theo bản năng, ôm chặt Cố Nhược Lâm vào lòng, bảo vệ cô ta!

Vì lăn lộn, bên tai toàn tiếng gió thổi vù vù.

Uỳnh một cái! Tay tôi đập vào vách tường ở dưới cuối dốc, đau đến mức khiến tôi hét lên một tiếng, gần như sắp ngất đi.

Trong lòng, Cố Nhược Lâm sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, nước mắt giàn giụa.

Trông cô ta vô cùng lôi thôi, hoảng hốt run rẩy nói: “Anh... Anh Thâp Lục... Anh không sao chứ? Ban nãy em... em...”

Tôi run rẩy lắc đầu, nói một câu không sao, sau đó lại định đỡ cô ta dậy.

Cơn đau làm xuýt xoa hít hà một hơi, cánh tay cảm giác đau thấu tim gan.

Nghĩ lại tôi vẫn còn thấy sợ, ban nãy nếu bị đập dính đầu, thì tôi chắc chắn ngỏm rồi.

Có điều cũng may, Cố Nhược Lâm không việc gì cả.

Tôi gượng cười, nói một câu: “Em không sao là được, tôi đàn ông đàn ang, da dày không phải lo.”

Cắn răng đỡ Cố Nhược Lâm dậy, tôi ngẩn người nhìn bức tường trước mặt.

Đây không phải là bức tường thực sự, mà ở giữa có rất nhiều lỗ hổng, được xây bằng gạch nung.

Những lỗ hổng đó đều bị rễ cây bịt kín.

Đương nhiên, chỉ là nhìn trông như bị bịt kín thôi, trông ra ngoài vẫn có thể thấy được ánh trăng trong màn đêm.

Tôi dùng cánh tay kia đẩy một ít rễ cây ra, chỉ một cái, đã nhìn thấy mặt sông Dương ở phía ngoài lỗ hổng.

Chỗ này cách sông Dương, đã gần trong gang tấc!

Nếu không có cánh cổng này, bước ra ngoài sẽ là sông Dương!

Còn dưới chân chúng tôi, gần như bằng với mặt nước... Thậm chí, còn có ít nước sông thấm vào!

Trên trán tôi, mồ hôi túa ra từng giọt to đùng, ngoảnh đầu lại, trên đầu dốc con trâu sắt từ trên cao nhìn xuống, dường như có thể lao xuống dưới bất cứ lúc nào! Giật tung cánh cửa cống sau lưng nó, đâm thủng vách tường này!

Tim tôi, gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bố cục như thế này, tuy tôi không biết là do ai làm, nhưng trong đầu tôi, chỉ có đúng một từ!

Khéo léo tuyệt vời!

Đây không phải là nói việc chế tạo tinh xảo thế nào, mà là nói sự tinh tế trong thiết kế, cắt đứt long mạch của một quả núi, chặn đứng bố cục của ông trời, nhưng lại có thể hóa giải bất cứ lúc nào!

Tạo ra bố cục này, chắc chắn là một cao nhân có thành tựu phong thủy cao đến không tưởng!

Chỉ là, nhìn trông thời gian cũng chẳng phải ngắn... cũng chẳng biết người đó có còn sống trên đời hay không...

Cố Nhược Lâm cũng bị những gì xảy ra trước mắt làm cho kinh ngạc, cô ta rúc trong lòng tôi, ngẩn ngơ nhìn con trâu sắt, lẩm bẩm: “Anh Thập Lục, sao em cứ có cảm giác, con trâu sắt kia muốn lao xuống dưới vậy?”

Tôi cố nén cảm giác tim đập mạnh, khàn giọng nói một câu: “Nhược Lâm, tôi có một ý tưởng to gan, không biết em có dám thử cùng với tôi không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận