Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 926: DỐC HẾT LỰC TOÀN TỘC

Liễu Dục Chú mất máu không ít, môi của gã đã có chút trắng nhợt, giữa môi còn sót lại vết máu đầu lưỡi đỏ tươi, gã chăm chú vẽ phù, ánh mắt không hề xê dịch chút nào.

Tôi đã nhận ra, đây là phù văn Tế thiên mạch mà gã từng dùng ở bên ngoài thôn Tiểu Liễu!

Chỉ có điều trước đây, thứ gã dùng là vải trắng và chu sa thông thường, còn lần này thì là dùng máu vẽ phù!

Ngày hôm đó phù văn Tế thiên mạch dùng một tấm vải trắng, phất trần chu sa, bèn trấn áp cả con sông bên ngoài thôn Tiểu Liễu!

Hiện giờ Liễu Dục Chú xả máu vẽ phù, chưa chắc đã không thể cho chúng tôi yên ổn qua sông!

“Lưu Văn Tam, chèo thuyền, anh không được về thành phố Nội Dương, đợi chúng tôi về xong, anh cần ở đây vớt xác để những người khác của nhà họ Liễu chúng tôi có thể vào thôn, đạo phù này không dùng nổi mấy lần đâu, xác chết dưới sông bắt buộc phải giải quyết, tôi và La Thập Lục sẽ về xử lý phiền phức cần xử lý.” Động tác trong tay Liễu Dục Chú không ngừng, đồng thời trầm giọng dặn dò Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam vụt đứng dậy, lão nheo mắt nhìn đối diện với Liễu Dục Chú tận mấy giây, có điều lại không mở miệng nói gì, mà đến vị trí đuôi thuyền để chèo thuyền.

Tốc độ vẽ phù của Liễu Dục Chú nhanh như cắt, trong nháy mắt, mạn thuyền đã dày đặc phù văn, tốc độ chèo thuyền của Lưu Văn Tam dĩ nhiên cũng không chậm, chúng tôi dần lại gần khu giữa sông.

Mấy cái xác chết vốn đang trôi nổi giữa sông kia, chẳng biết từ lúc nào đã chìm xuống dưới, đám xác chết di động, thụ thi lộ đầu ra ngoài lúc trước, hóa ra cũng đã biến mất không thấy nữa.

Có điều Liễu Dục Chú nói không sai, sông ở đây, không thể cứ mãi thế này, nhất định phải giải quyết. Lưu Văn Tam ở lại mới có thể nhanh chóng kết thúc đau khổ cho bọn họ.

Tốc độ qua sông không khác bao nhiêu với lúc chúng tôi tới.

Áp sát bến đò xuống thuyền, Phùng Bảo và Phùng Quân, Khương Manh, và còn cả mấy người của tộc Khương lúc trước đi theo Liễu Dục Chú đều vội vàng đi lại.

Dưới màn đêm, những người này mặt đều lộ vẻ sốt ruột, mặt Khương Manh thì càng tái nhợt đi, cô ta gấp rút mở miệng hỏi: “Thẩm tiên sư đâu?!”

“Cô ta ở trong xử lý công chuyện, Khương Manh, tôi cần cô về tộc Khương một chuyến tìm Đại trưởng lão nói một số chuyện.” Liễu Dục Chú trầm giọng mở miệng.

Thần sắc của Khương Manh lúc này mới hơi đỡ hơn một chút, không còn căng thẳng bất an thế nữa.

“Anh nói.” Khương Manh hơi hơi cúi đầu, giọng điệu cung kính.

“Sắp xếp bốn người dẫn người của tộc Khương tới chỗ này, phối hợp với Lưu Văn Tam vớt xác, nghe theo sắp xếp của anh ta làm việc. Xác chết dưới sông vớt lên xong, sắp đặt tử tế, rồi vào trong thôn tiếp ứng cho Thẩm Kế.” Ngừng lại một chút, Liễu Dục Chú tiếp tục nói: “Thẩm Kế tuy chưa từng tham gia đại lễ, nhưng lệnh bài đã ở trong tay cô ta, mời cô ta sắp xếp an táng vong hồn vô tội của xác chết ở dưới sông, tiếp đó mời cô ta trực tiếp vào tộc Khương luôn, không được về lại Nội Dương nữa.”

Lúc nói những lời này, Liễu Dục Chú không hề trưng cầu ý kiến của tôi, mà tôi thì cảm giác với tính cách quật cường cương nghị của Thẩm Kế, cô ta chưa chắc sẽ hành sự theo ý nguyện của gã.

“Tôi sẽ cố hết sức khuyên nhủ Thẩm tiên sư.” Khương Manh vô cùng cung kính.

“Ừ, ngoài ra, cô bảo với Đại trưởng lão, tập kết tất cả nhân lực có thể ra ngoài, toàn bộ đều tới Nội Dương, Nội Dương sắp có chuyện lớn rồi, tên Trương Nhĩ đó có thể khơi gợi sự uy hiếp của hai xác chết Ác thi vũ hóa. Một khi xử lý không ổn thỏa, sẽ sinh linh lầm than.” Liễu Dục Chú tiếp tục nói.

Tôi nghe mà trong lòng chấn động, câu “Biết rồi!” mà vừa nãy Liễu Dục Chú nói với tôi, hóa ra là huy động toàn bộ lực lượng của nhà họ Liễu hành động?

Những gì Liễu Dục Chú nói, không phải là đe dọa làm quá, tôi cũng đích thực có lo lắng như vậy, ngộ nhỡ Trương Nhĩ đúng thật cấu kết với Từ Bạch Bì, ngộ nhỡ lão còn có thể lợi dụng Từ Bạch Bì, thì khó bảo đảm sẽ lại không có ý đồ với Hà Trĩ và Lý Âm Dương...

Thậm chí trong hậu viện của nhà họ Phùng, bây giờ còn có một cái xác Ác thi vũ hóa bị tổn hại, chỉ là không có Thi đan mà thôi...

Cái xác Ác thi vũ hóa đó bèn dạng giống như Lý Âm Dương mất đi Thi đan hồi đó.

Mà trong sự việc tôi kể với Liễu Dục Chú, còn bỏ qua một chuyện.

Suy nghĩ đến đây, tôi lập tức liền kéo Liễu Dục Chú sang một bên, nhanh chóng bảo với gã về xác chết Ác thi vũ hóa nhà họ Cẩu đưa từ vùng đất Trượng ẩn Âm tới ra, nhưng tôi không hề nhắc với gã về chuyện liên quan đến Tưởng Bàn, chỉ bảo với gã cái xác Ác thi vũ hóa này tương đối yếu, không có Thi đan, cũng không phải là Âm dương tiên sinh, có điều đây dù gì cũng là một cái xác Ác thi vũ hóa...

Lúc đó trên trán Liễu Dục Chú cũng đã rỉ mồ hôi, gã không nói thêm gì cả, chỉ là biểu cảm càng nghiêm trọng hơn đi sắp xếp cho Khương Manh nhanh chóng đi làm những việc mà gã dặn.

Cùng lúc này, Lưu Văn Tam đang đứng bên bờ sông gọi điện thoại, rõ ràng là đang liên lạc với bà cụ Hà.

Tôi cũng lập tức dặn dò Phùng Bảo và Phùng Quân đi sắp xếp mua vé máy bay về Nội Dương, đồng thời liên lạc với nhà họ Phùng, bảo bọn họ ngàn vạn lần cẩn thẩn, không được để bất cứ người nào vào cửa nhà họ Phùng nữa, đồng thời còn đặc biệt dặn dò, bảo nhà họ Phùng bắt buộc phải đi mời người của Trường Thanh Đạo Quán tới canh phòng nhà họ Phùng, phàm là có người có thể dùng được, thì đều trực tiếp dùng luôn.

Phùng Bảo và Phùng Quân lập tức chia nhau hành động theo lời dặn dò của tôi, rất nhanh bèn đã hoàn thành sắp xếp của tôi.

Lúc này Lưu Văn Tam cũng đã cúp điện thoại, chỉ có điều trên trán lão lại toàn là mồ hôi, bóp chặt điện thoại đến mức khớp ngón tay đều trắng cả ra, không nói một lời.

Lòng tôi bắt đầu trở nên bất an, cuộc điện thoại này, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Tôi vội vàng hỏi Lưu Văn Tam tình hình.

Lão mím môi, bảo với tôi chuyện bên chỗ mẹ vợ lão đã nói xong rồi, bà cụ qua bên khu phố cổ canh chừng.

Nhưng nhiều thêm thì Lưu Văn Tam kiểu gì cũng không chịu nói.

Tiếp đấy lão lại nghiêng mặt liếc Liễu Dục Chú, nói: “Bảo người của mày nhanh lên một chút, chúng mày về trước một bước đi, thằng này vớt hết xác chết xong, lập tức đi tìm chúng mày luôn.”

Tôi chú ý đến, tướng mặt của Lưu Văn Tam đã thay đổi rồi...

Vị trí xương Dịch mã của lão hơi hơi sụt xuống.

Xương Dịch mã chủ sức khỏe gia vận... Bản thân Lưu Văn Tam bây giờ không có vấn đề gì, lại liên tưởng đến việc lão vừa gọi điện thoại xong mặt liền biến sắc...

Thành phố Nội Dương có chuyện rồi?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận