Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 940: CỐ CHẤP KHÔNG TỈNH NGỘ

Tiếng cười này khiến người ta không rét mà run, đồng thời cũng khiến tôi vô cùng cảnh giác, thuật Ngũ quỷ thỉnh hồn, thứ đang được cõng còn là Quỷ bà, tuyệt đối phải lợi hại hơn so với lúc bà ta là huyết sát đơn thuần.

Lúc Trần mù cõng Lý Độn Không, tôi đã từng được thấy sự lợi hại của thuật Ngũ quỷ thỉnh hồn, “Trần mù” lúc đó và Lý Độn Không giống như hòa làm một thể, bản lĩnh lớn đến mức so với lúc trước hoàn toàn như hai người khác nhau.

Gã đàn ông lực lưỡng mở hai mắt ra, một đôi mắt âm u, chẳng có một chút nào giống như một người đàn ông cả.

Cùng với việc hắn từ từ đứng dậy, vẻ đau đớn do tâm mày dồn đống lại với nhau của hắn cũng hoàn toàn tiêu tan, thứ còn lại chỉ có âm u u ám.

“La Thập Lục.” Giọng nói trầm khàn hơi có chút the thé từ trong miệng hắn truyền ra.

“Đã đi rồi thì đi luôn, còn đòi quay lại, xem ra mày cho rằng phong thủy hậu viện nhà tao không tồi, thích hợp làm nơi vùi xương cho mày.” Trong lúc nói, lưng hắn hơi hơi khom xuống, giống như một người già còng lưng xuống vậy.

“Bà cô Cù, bà cố chấp không chịu tỉnh ngộ, sẽ chỉ khiến nợ nghiệp của Sài thiếu gia và Lữ Xảo Nhi càng nhiều hơn, Sài Linh và người đàn ông này, đã là hai người bị liên lụy vào trong rồi.” Tôi hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Bây giờ dừng tay, bớt ít nợ nghiệp...”

Chỉ có điều tôi còn chưa nói hết, gã đàn ông lực lưỡng đã bất thình lình nói: “Bớt ít nợ nghiệp? Thì có thể đi đầu thai tử tế sao? Chúng nó không đầu thai được. Kiếp sau đến súc sinh cũng không được làm. Lưu lại trong đây, là lựa chọn duy nhất của chúng nó.”

“Giỏi mày thằng Âm dương tiên sinh, chúng mày không phải đều trách trời thương dân à? Thế mà lại muốn con trai với con dâu tao chết thêm lần nữa? Còn đòi tiễn bà già tao đây hồn phi phách tán sao?! Mày không sợ đi đường đêm bách quỷ theo người, buổi tối ngủ xác dữ lên giường sao?” Ban đầu giọng của gã đàn ông lực lưỡng kia là âm u lạnh lẽo, đến sau cùng liền thành hung ác!

Giây phút hắn dứt lời, liền rút một phát từ sau lưng ra một cây gậy trắng nhởn, đánh thẳng một phát về phía đầu tôi!

Cây gậy đó không phải bằng gỗ liễu, mà càng giống như một khúc xương người, bên trên cũng quấn lụa trắng, dây lụa ngắn ngủn bay loạn xạ theo gió.

“Đương đầu nhất bổng!”

Một tiếng quát lớn, gần như đâm xuyên màng nhĩ của tôi!

Trong nháy mắt, cây gậy xương đó đã đến trước mắt, tôi vụt giơ hai tay lên, gậy khóc tang trong tay chặn ngang trước mặt!

“Rầm!” một tiếng nặng nề, ngay tiếp đó lại là “Keng!” một tiếng giòn giã!

Giống như dùi chiêng đánh lên trên mặt chiêng vậy, gậy xương bị bắn bay lên, cơ thể “bà cô Cù” bịch bịch lùi sau hai bước.

Hắn chòng chọc nhìn gậy khóc tang trong tay tôi, âm u lạnh lẽo nói: “Âm dương tiên sinh, mà lại cầm gậy khóc tang của Quỷ bà, mày cũng là một thằng giặc! Con em già đó của tao thu một đứa đồ đệ mù mắt, đứa đồ đệ đấy mắt mù tim càng mù hơn, đem ngón nghề truyền cho thứ người ngoài lừa đảo! Tao hôm nay phải thanh tẩy môn tộc!”

Lúc này, cổ tay và gan bàn tay tôi không ngừng đau buốt từng cơn, học dùng gậy khóc tang lâu như vậy, bị Đương đầu nhất bổng chào hỏi thì lại là lần đầu tiên.

Bà cô Cù sau khi dùng Ngũ quỷ thỉnh hồn, đúng thật là hung ác dữ tợn.

Tôi lúc này đã biết, có nói thêm gì cũng đều vô dụng, bà ta lúc này nhất định đã quyết đánh đến cùng rồi.

Đích thực, kể cả bọn chúng giơ tay chịu trói cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, nếu hoán đổi vị trí, tôi cũng sẽ không buông tay từ bỏ.

Bà cô Cù có sự kiên trì của bà cô Cù, trên góc độ của bà ta, đây chính là sinh tử sống chết của bọn chúng.

Nội tâm tôi lại lần nữa trở nên vô cùng phức tạp, nhưng cũng dần trở nên lạnh giá.

Tồn tại của bọn chúng, liền đại biểu cho rất nhiều người sẽ chết, gã đàn ông lực lưỡng này, Sài Linh này cũng còn chưa biết có thể sống sót được hay không.

Câu nói mà Dương Thanh Sơn nói đó, đúng thật là không sai.

Người chết đèn tắt, người đã chết rồi thì đừng thêm loạn cho người sống, đấy mới là giải thoát thực sự.

Tư duy chẳng qua chỉ trong mấy giây, tôi vụt đạp bước lên trước, một gậy vụt thật mạnh về phía gã đàn ông lực lưỡng!

“Đương đầu nhất bổng!” Tôi hét lớn thành tiếng, đã dốc hết toàn lực rồi!

Rầm!

Một tiếng động nặng nề vang lên, gậy khóc tang bằng đồng trực tiếp vụt lên trên cây gậy xương, cây gậy xương này cũng đúng thật là cứng chắc, hai cú thế này mà đều không bị gãy.

Gã đàn ông lực lương chắn đòn đánh này xong, thân thể đột ngột vọt một phát sang bên cạnh, trực tiếp tấn công về phía bên phải của tôi.

Hắn giơ chân đá bay một phát!

Nếu như là bà cô Cù trước đây, cơ thể bà ta gầy nhỏ, tuổi tác cũng lớn rồi, động tác này nhìn trông mạnh mẽ, nhưng tuyệt đối chẳng có mấy sức uy hiếp.

Nhưng bây giờ thì khác, hình thể gã đàn ông lực lưỡng này không kém so với Phùng Bảo, một cước bình thường đã có thể khiến cho người ta ngắc ngoải, càng huống hồ là thân thủ của Thần bà?

Hắn đá ra ngoài một cước, đồng thời cây gậy xương đang chặn gậy khóc tang của tôi, cũng thuận thế vụt chếch lên trên một phát, hóa ra là nhắm thẳng về phía mặt tôi.

Thân thủ của hắn quá mạnh mẽ, thậm chí trong tình trạng này, tôi đều không phân biệt ra được, rốt cục là Trần mù lợi hại hơn, hay là hắn hung dữ hơn!

Tay phải của tôi giữ gậy đón lấy bên chân đá bay tới này của hắn, tay trái rút ở thắt lưng một phát, đã nắm trảm quỷ đao vào trong tay rồi!

Tôi vốn có thể dùng gậy khóc tang đi chắn gậy xương, dùng trảm quỷ đao để chặt cái chân này của hắn, nhưng nếu đao này của tôi chém lên chên cái chân này, cái chân này nhất định sẽ bị chém ngọt tận gốc, gã đàn ông này từ nay liền thành tàn phế.

“Keng!”, “Rầm!”, tiếng trảm quỷ đao chặn đứng gậy xương, cùng với tiếng gậy khóc tang đập trúng đùi của gã đàn ông lực lưỡng gần như đồng thời vang lên.

Chân của gã đàn ông lực lưỡng mắt thường có thể nhìn thấy gập xuống dưới một phát.

Cây gậy xương đó thì bị tôi một đao gọt mất một nửa!

Thế nhưng đúng vào lúc này, sau lưng tôi đột nhiên đè tới một bóng đen.

Giây tiếp theo, bèn là một đôi tay vụt một phát từ phía sau bóp lấy cổ tôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận