Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 941: ĐẤU THẦN BÀ

Tôi đang đấu với “bà cô Cù”, không rảnh để quản Sài Linh được!

Hiện giờ kẻ đang bóp cổ tôi, hiển nhiên bèn là Sài Linh!

“Âm dương tiên sinh, mày muốn chết kiểu gì?! Treo cổ chết, uống máu chết, hay là giống hệt như tao, bị người ta đập nát óc?!” Âm thanh the thé oán hận non nớt nổ bung bên tai.

Mặt của Sài Linh từ phía sau gần như đều đã dính sát lên trên má tôi, lạnh buốt tê ngứa.

Tôi dốc hết toàn lực, vụt co chân lên, một phát đạp trúng bả vai của gã đàn ông lực lưỡng.

Cơ thể hắn đột ngột loạng choạng lùi ra phía sau.

Một tay tôi nhanh như cắt đem gậy khóc tang cắm vào thắt lưng, tay còn lại thì móc từ trong túi áo ra một nắm chu sa, nhanh chóng vỗ một phát về phía bả vai!

“Bốp!” một tiếng khẽ vang lên, tôi vỗ chắc nịch một phát trúng giữa trán của Sài Linh.

Cùng với một tiếng hét thảm thiết vang lên, đôi tay đang bóp lấy cổ tôi lập tức buông ra!

Thời điểm này, gã đàn ông lực lưỡng bị tôi ép lui đã lùi đến tận chân tường, hắn đột ngột khựng lại một phát, tiếp đó lại lần nữa chồm về phía tôi.

Hắn vừa nãy bị gậy khóc tang đập trúng, chân đã gãy rồi, vậy nên lần lao chồm lên này cũng là khập khà khập khiễng.

Hai tay hắn duỗi ra thành chưởng, mười ngón tay lại còn nhuốm đầy máu tươi!

Hơn nữa trong miệng hắn lẩm bẩm, tốc độ nói cực nhanh đến mức khiến người ta gần như nghe không rõ.

Lòng tôi kinh hãi, bởi vì tôi biết được chiêu này là gì!

Thần bà sở dĩ bị gọi là Quỷ bà, chính là bởi vì bọn họ không chỉ là giúp người, mà cũng có thể hại người.

Chiêu thức này gọi là Bứt hồn, phá rách mười ngón tay của Thần bà, dùng mười đầu ngón tay nhuốm máu ấn lên trên nắp Thiên linh, người thường bị Thần bà bứt một phát thế này, thì bèn là sinh hồn lìa cơ thể, giống như cái xác không hồn!

Đây đã chẳng còn tý chút khác biệt nào với giết người nữa rồi!

Gã đàn ông lực lưỡng lao ra ngoài được một nửa cự ly xong, bên chân còn lành lặn vụt bật lên trên một phát, cho tôi một cảm giác áp lực càng lớn hơn!

Mà chiêu thức này thì càng vô cùng quen thuộc, là Khôi tinh điểm đấu mà Trần mù hay dùng!

Nếu như bị gã đàn ông lực lưỡng này bay người ngồi lên trên đầu tôi, lại dùng thuật Bứt hồn này, tôi nhất định sẽ mất mạng ngay tại trận.

Tôi không trực tiếp đỡ đòn, mà nhanh như bay lùi ra khỏi phòng, trực tiếp lao ra ngoài sân.

Gã đàn ông lực lưỡng đó liên tục đuổi theo tôi đến giữa sân, mới khập khà khập khiễng dừng lại.

“Âm dương tiên sinh, chỉ biết bỏ chạy thôi sao?!” Tiếng quát âm u vang dội trong sân.

Gã đàn ông lực lưỡng đó khom lưng, đột nhiên đem khúc gậy xương còn lại trong tay đó cắm một phát lên đùi!

Hắn cắm vừa vặn vào chính vị trí bị tôi đập gãy xương, cứ thế khiến khúc xương đâm vào trong da thịt! Hơn nữa còn cắm ngập tận gốc!

Máu tươi không ngừng trào ra, có điều hắn cắm một phát thế này, lại cứ thế khiến đoạn xương bị tôi đập gãy được nối lại.

Lòng tôi lạnh ngắt, lật tay đem trảm quỷ đao và gậy khóc tang trực tiếp giắt vào thắt lưng.

Lần này tôi chú ý đến Sài Linh, cô ta lúc này đang co rúm ở ngoài cửa gian chính, trên mặt cô ta đang không ngừng bốc lên khói trắng, biểu cảm đó cực kỳ đau đớn và hung tợn.

“Ồ? Mày định bó tay chịu trói? Có điều, tao vẫn sẽ phải lấy mạng mày!” Gã đàn ông lực lưỡng vụt co chân, lại lần nữa lao về phía tôi.

Tôi sao có chuyện bó tay chịu trói, quay người một phát bèn bỏ chạy thục mạng.

Vừa nãy tôi dùng gậy khóc tang và trảm quỷ đao đối phó hắn, là bởi vì trong tay hắn cũng có đồ nghề, tôi mà lấy bút ra, thì chưa chắc đã chặn lại được.

Lúc này mượn giây phút quay người tránh né hắn, tôi đã dùng tay phải mò từ trong túi ra máu chó đen, chu sa, nhanh chóng khuấy trộn với nhau trong nghiên mực mà tay trái lấy ra, ngay tiếp đó lại móc Bút Địa Chi từ trong người ra, nhanh chóng chấm một phát trên nghiên mực, rồi đột ngột đứng khựng, quay người lại...

Gã đàn ông lực lưỡng đã lao đến trước mặt tôi rồi, lần này gã không nhảy lên, mà một tay ấn về phía bả vai tôi, tay còn lại túm về phía đầu tôi.

Bàn tay to như cái nan quạt, dường như một phát liền có thể túm chặt lấy đầu tôi vậy!

Vốn dĩ khoảng cách này tôi có thể trực tiếp vẽ phù lên trên đầu gã đàn ông lực lưỡng, nhưng tôi không thể mạo hiểm, đây dù sao cũng là thuật Ngũ quỷ thỉnh hồn, ngộ nhỡ vẽ phù không thành, ngược lại bị hắn tóm trúng đầu tôi, kết quả đó tôi không chịu đựng nổi.

Trong nháy mắt, tôi đã đem Bút Địa Chi trực tiếp chống ở lòng bàn tay của gã đàn ông lực lưỡng, nhanh chóng phác họa ra một đạo Trấn sát phù!

Một tiếng hét thảm thiết chói tai từ trong miệng hắn truyền ra.

Bàn tay túm về phía đỉnh đầu tôi của hắn, lập tức liền rũ luôn xuống, giống như mất đi lực khống chế buông thõng xuống bên người.

Chỉ là giây tiếp theo, bên tay còn lại của hắn vẫn cứ tóm trúng bả vai tôi.

Luồng lực lớn đó, suýt nữa trực tiếp khiến bả vai tôi bị bóp gãy!

“La Thập Lục, chết đi!” Vẻ mặt gã đàn ông lực lưỡng đau đớn hung hãn, vụt há miệng, lại đang ngoạm về phía cổ tôi!

Trong sự kinh hãi, động tác của tôi không chút do dự, Bút Địa Chi trực tiếp hạ về phía đỉnh đầu của hắn!

Trong nháy mắt, lại là một đạo Trấn sát phù được phác họa ra!

Gã đàn ông lực lưỡng giây trước còn đang cuồng loạn, trong nháy mắt bèn bất động không nhúc nhích, cứ thế chòng chọc nhìn tôi, há miệng một cách hung tợn, giống như một pho tượng bị cố định lại vậy.

Yên tĩnh, yên tĩnh đến cực điểm...

Thịch! Thịch! Mãi đến khi màng nhĩ tôi truyền lại tiếng tim đập như đánh trống của bản thân, mới phá vỡ sự yên tĩnh chết chóc này.

Thuật Ngũ quỷ thỉnh hồn, bị phá rồi?

Lòng tôi chưa hết sợ hãi, chăm chú nhìn “bà cô Cù” giờ này đã như bức tượng gỗ kia.

Cùng là Quỷ bà, mức độ hung hãn và ác độc của bà ta hoàn toàn không phải là Trần mù có thể bì được.

Tôi có thể khống chế được bà ta, cũng may là nhờ có gậy khóc tang bằng đồng và Trấn sát phù.

Phàm là vừa nãy có nửa phần sơ sẩy, chỉ dựa vào thân thủ, bà cô Cù bèn có thể giết tôi tận mười mấy lần rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận