Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 969: NHÀ HỌ LIỄU TỚI

Vốn dĩ đối với Ngô Mậu tôi rất phẫn nộ, toan tính của y lại kẹt trên điểm mà tôi không cách gì cự tuyệt, cảm giác này thực sự không hề dễ chịu.

Nhưng y cuối cùng tiết lộ ra hành tung của Trương Nhĩ, thì lại có thể cho tôi cơ hội trước giờ chưa từng có!

Tôi cứ thế mà nén cơn phẫn nộ đó xuống...

Hiện giờ hành tung đích xác của Trương Nhĩ, mới là thứ quan trọng nhất đối với tôi.

Chẳng mấy chốc, Ngô Mậu bèn viết ra một địa chỉ trên mảnh giấy mà Trần Dung Dung lấy ra.

Lúc đưa mảnh giấy cho tôi, y còn tiện thể bắt tay với tôi.

“La tiên sinh, tôi đợi tin vui của cậu.” Mặt y vẫn cười mỉm như cũ.

Tôi không trả lời, cúi đầu nhìn cái địa chỉ đó, ngón tay hơi hơi siết chặt, khiến nó ấn sâu vào trong lòng bàn tay.

“Hy vọng anh giữ lời hứa, nhân mệnh quan thiên.” Đây là câu nói cuối cùng của tôi với Ngô Mậu.

Quay người, bước chân tôi nhanh chóng đi ra ngoài, Phùng Quân nhanh chân đi theo sau lưng tôi.

Ra khỏi biệt thự xong, Phùng Quân há há miệng, có điều hắn cũng không tiếp tục mở miệng nữa, mà chỉ nhìn mảnh giấy trong tay tôi một cái.

“Trực tiếp về thẳng nhà họ Phùng, hy vọng người nhà họ Liễu tới nhanh, đây là một cơ hội, cũng là một biến số, chậm trễ sẽ còn tiếp tục sinh biến.” Tôi trầm giọng mở miệng.

Nói hết xong, tôi vô thức lại nhìn căn biệt thự hoang vắng bên cạnh một cái, hai căn biệt thự vốn đã gần, vốn dĩ tôi chỉ xuất phát từ tiếng thở dài đối với chuyện đó của Dư Sơn, hơn nữa Dư Sơn hiện giờ chắc chắn không ở trong đây, lần đó tôi còn nhớ rất rõ ràng, Trần Dung Dung và Dư Sơn chuyển qua nơi khác, Dư Sơn sau khi phá sản đã không còn tài sản, căn biệt thự này sớm đã không còn thuộc về hắn nữa rồi.

Thế nhưng nhìn một cái thế này, tôi lại phát hiện ra chỗ quái dị khác.

Trên gạch lát ở cổng của căn biệt thự này, có phù, là một dạng phù trấn sát diệt tà.

Một căn biệt thự trống rỗng, dùng phù, còn dùng cờ phướn bày trận? Lẽ nào Dư Sơn bị đưa về rồi?

Xác sống không hóa sát, sẽ dần dần thối rữa, lão Đinh ngày đó bèn là như vậy, oán khí chỉ có thể khiến hắn giữ lấy hơi thở cuối cùng đó không trút xuống, nhưng cảnh ngộ của hắn lại không đủ để khiến hắn hóa sát, thông thường cần sau khi thối rữa, mới phát hiện bản thân đã chết rồi, hơn nữa sau thời điểm đó bèn sẽ điên cuồng trả thù.

Suy nghĩ đến đây, đồng tử mắt tôi đã co mạnh lại.

Lẽ nào, Dư Sơn sắp điên cuồng báo thù đó, bị gã Ngô Mậu này trấn áp tại đây rồi sao?

Lại hoặc là... Đem Dư Sơn trấn áp tại đây, là sự tra tấn của Ngô Mậu đối với Dư Sơn? Cướp vợ người ta vẫn chưa đủ, còn muốn cho người ta luôn nhìn thấy, nhìn cả một đời?

Trong lòng tôi cực kỳ khó chịu.

“La tiên sinh... Có vấn đề gì à? Cậu lại đi nhìn chỗ đất này.” Phùng Quân nhỏ giọng hỏi tôi một câu.

Tôi không hề trả lời Phùng Quân, quay người đi về phía cạnh xe.

Sự việc này, bây giờ không phải là lúc để tôi đi quản, Trương Nhĩ mới là việc cấp bách, cơ hội này ngàn năm khó gặp.

Còn cả việc trong tay Ngô Mậu có hồn của bao nhiêu công nhân để uy hiếp tôi, nếu bây giờ mà tôi thả Dư Sơn ra ngoài, hoặc là muốn an táng độ hóa Dư Sơn tử tế, nhất định sẽ thành quan hệ xấu với Ngô Mậu.

Chỉ có thể xử lý xong nhưng việc này, tôi lại nói chuyện với Ngô Mậu, sự tình không cần thiết phải làm đến cùng như thế.

Trước đây tôi không quản việc này, là vì sợ nhân quả, là bởi lúc đó tôi yếu, tôi không dám dính dáng đến thị phi, hiện giờ đã không còn giống với ban đầu nữa.

Sau khi lên xe, Phùng Quân lập tức nhấn ga, chúng tôi quay về hướng nhà họ Phùng.

Lúc ở trên xe, Phùng Quân hỏi tôi có cần liên lạc với Trâu Vi Dân không.

Tôi biểu thị bây giờ không cần, cứ để bọn họ làm việc theo sắp xếp của mình, một khi bọn họ có động thái gì lạ, Trương Nhĩ liền sẽ phát hiện ra vấn đề.

Phùng Quân có vẻ nghĩ ngợi.

Quay về nhà họ Phùng tốn mất khoảng thời gian chừng hơn một giờ đồng hồ, không hay không biết, trời đã đến thời điểm chập tối rồi.

Lúc vừa đến bên ngoài cổng nhà họ Phùng, Phùng Quân liền mò lấy điện thoại ra, hắn nghi hoặc nói: “Phùng Bảo?” Có điều cuộc điện thoại này hắn trực tiếp không nhận luôn, nhanh chân liền đi đẩy mở cổng.

Trong sân đông nghìn nghịt, ít nhất phải có hàng chục hàng trăm người.

Hơn nữa trang phục của những người này đều đồng loạt là đạo bào màu xanh nhạt, hoặc là tóc ngắn, hoặc là búi tóc lên.

Bọn họ đứng thành hơn mười hàng một cách trật tự.

Lập tức nhịp tim tôi liền đột ngột nhanh lên, thế này phải nói đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay, đạo sĩ nhà họ Liễu hóa ra toàn bộ đều tới rồi!

Tôi cực lực bình ổn tâm trí, nhanh chân đi về phía trước.

Những đạo sĩ này được cái không quay đầu liếc mắt nhìn tôi, thái độ rất bình thản.

Tôi rất nhanh đã đi tới chính diện phía trước sảnh chính, Phùng Chí Vinh đang ở trong sảnh chính, Liễu Dục Chú cũng đang khoát hai tay sau lưng, đứng thẳng người ở trong sảnh.

Sau khi nhìn thấy tôi, Liễu Dục Chú lập tức gật đầu ra hiệu với tôi.

Đứng bên cạnh Liễu Dục Chú lần lượt là ba vị sư bá của gã Liễu Hóa Đạo, Liễu Hóa Minh, Liễu Hóa Dương.

Có điều tôi nhìn qua không thấy Thẩm Kế, cũng không nhìn thấy Lưu Văn Tam..

Kỳ thực tôi biết, nhà họ Liễu quá bán sẽ không cho Thẩm Kế tới nữa, phương thức bọn họ có thể dùng có rất nhiều.

Nhưng ban đầu tôi cho rằng, bọn họ không áp chế được tính cách đó của Thẩm Kế, chỉ có điều bây giờ không nhìn thấy Thẩm Kế, trong lòng tôi vẫn có chút thở dài.

Nhưng Lưu Văn Tam cũng không có mặt, việc này liền lập tức khiến trong lòng tôi không khỏi lo lắng.

“Liễu đạo trưởng, chú Văn Tam, chú ấy đâu?” Tôi nhìn sang Liễu Dục Chú, trực tiếp mở miệng hỏi luôn.

Chưa đợi Liễu Dục Chú mở miệng, Phùng Bảo liền nhỏ giọng nói một câu: “Lưu tiên sinh lo lắng cho Hà Thái Nhi, anh ta đã qua viện rồi, chuyện của lão Phúc anh ta cũng biết rồi, anh ta bảo cậu về xong thì trước tiên lôi lão Phúc ra ngoài cho anh ta, hoặc là cho anh ta vào trong một chuyến, anh ta cần tìm lão Phúc nói chuyện.” Nghe thấy Lưu Văn Tam chỉ là qua tìm Hà Thái Nhi, tôi cuối cùng cũng thở phào một tiếng.

Tôi chỉ sợ lão ở dưới sông xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Có điều lão đòi tìm lão Phúc, tôi lập tức liền lắc lắc đầu.

Lão làm gì có chuyện chỉ đơn giản là nói chuyện, chỉ sợ là định lấy trảm quỷ đao ra “nói chuyện” với cái cổ của lão Phúc thôi!

“Tôi có một chút chuyện cần bàn bạc với Liễu đạo trưởng, cùng mấy vị trưởng bối.” Tôi hít sâu một hơi, xua tan toàn bộ các tư duy khác trong đầu, ánh mắt mang chút vẻ cung kính nhìn sang ba người Liễu Hóa Đạo, Liễu Hóa Minh, Liễu Hóa Dương.

Ba người bọn họ tại nhà họ Liễu và tộc Khương, vai vế chỉ đứng dưới Liễu Hóa Nguyên, hôm đó đối phó với Xác âm luyến dương, bọn họ cũng bỏ công không nhỏ.

Cảnh tượng đạo pháp đồng loạt đánh ra đó, vẫn đang rõ mồn một trước mắt.

Đối phó Trương Nhĩ, đã không đơn giản là một mình người sống Trương Nhĩ nữa, thuật hình nhân và các loại tà thuật của lão, còn cả Dương Hưng bị kích hoạt Ôn thần chú, không biết sẽ thành thứ gì.

Đối phó với Trương Nhĩ, lực lượng của nhà họ Liễu là rất trọng yếu, tôi bắt buộc phải bàn bạc trước với bọn họ, mới có thể giảm thiểu thương vong, hơn nữa còn cần đảm bảo, nhất định có thể tóm được Trương Nhĩ!

Đúng vào lúc này, Liễu Dục Chú trước tiên lại rút ra một món đồ, nói: “Bàn bạc qua hậu viện là được. Thẩm Kế sau khi nói chuyện với Đại trưởng lão xong, Đại trưởng lão giữ cô ta lại, cô ta cho người đem món đồ này đưa qua cho tôi, đồng thời nhờ tôi giao cho cậu. Và còn mấy câu mà cô ta muốn tôi nói với cậu.”

Tôi ngẩn ra một phát, nhìn cái bọc trong tay Liễu Dục Chú.

Đó là một cái bọc vải vuông vuông vắn vắn, lập tức đồng tử mắt tôi co mạnh!

“Âm dương tiên sinh không có la bàn, bèn giống như thằng què không có nạng, thợ mổ lợn trong tay không có dao, sau chuyến đi Hồng Hà, cô ta đã có thể lĩnh hội thấu hiểu Thiên Nguyên Tướng Thuật, Dương Công Bàn này là vật của cô ta, cô ta cho cậu dùng, cậu bèn có thể dùng, sau khi xong việc, cô ta hy vọng cậu qua tộc Khương một chuyến, tham quan đại lễ nhậm chức của cô ta, đồng thời đem Dương Công Bàn hoàn trả cho cô ta.” Liễu Dục Chú trực tiếp đưa cái bọc vải đến trước mặt tôi.

Tôi trầm mặc hồi lâu, rồi mới đón lấy nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận