Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 97: THIẾT KHẨU KIM TOÁN TRƯƠNG CỬU QUÁI



Tôi bóc lớp niêm phong miệng túi ra, thận trọng thò hai ngón tay vào trong, chỉ nhót lấy bức thư, không chạm tý nào vào cái xương bàn tay kia.

Rút nhanh bức thư ra, lại cẩn thận dán miệng túi lại, rồi tôi mới trịnh trọng đọc nội dung bức thư.

Chữ viết rất chỉnh tề, từng nét từng chữ, cho người ta cảm giác như đang xem biên soạn sách vậy.

Đương nhiên, ông ta viết bằng chữ giản thể.

Đọc nhanh một lượt nội dung, tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy!

Bức thư được mở đầu bằng bốn chữ là, thư Trương Cửu Quái!

Trương Cửu Quái là tên, thư ý chỉ thư tín, còn trong câu chữ lại xuất hiện tên ông nội tôi, La Trung Lương!

Câu mở đầu, thì là: “Trạch kinh Cốt tướng, Âm sinh cửu thuật. Ta tin rằng, khi những món đồ ta để lại này lại xuất hiện trên nhân thế, thì trên đời đã không còn Thiết khẩu Kim toán Trương Cửu Quái! Cũng chẳng còn Âm thuật tiên sinh La Trung Lương!”

“Giới phong thủy luân chuyển, sáu mươi năm một hoa giáp, người tài lớp lớp xuất hiện, rồi cũng quay về với cát bụi.”

“Quẻ cuối cùng của ta, dành cho một thằng mù góa bụa cô độc, trời sinh mù mắt!”

“Trước khi ta bói quẻ cho hắn, có suy diễn một quẻ, ta sẽ chết trên núi vô thổ, La Trung Lương chắc là cũng chẳng còn sống trên đời được bao lâu nữa.”

“Thằng mù không biết đọc sách, không nhìn thấy chữ, không có con cái kế thừa. Mệnh hắn cứng như lửa cháy ba đời, đoạn tử tuyệt tôn, bèn chỉ điểm cho hắn xây Âm hồ trạch, ý để đợi hồn con gái về, ý nữa là để đợi người học được âm thuật xuất hiện.”

“Giới phong thủy đều biết, Thiết khẩu Kim toán và Âm thuật tiên sinh là đồng môn, nhưng vì tính cách bất đồng mà ai đi đường nấy.”

“Mà quẻ bói mệnh ta, sẽ có người học được âm thuật tiễn ta về với đất, nên lòng sinh ý tưởng, nếu ta để Cốt tướng và Kim toán bàn cho người học âm thuật đó, thì chẳng phải có chung một đệ tử với La Trung Lương sao? Chắc là sư phụ vừa ý, La Trung Lương chết cũng không yên, lòng ta ắt sẽ sinh niềm vui sướng.”

“Âm thuật gồm đỡ âm linh trấn xác, đoạn hồn tuyệt phách, dời núi lấp sông, khám dư cải vận, hoặc chỉ trong một ý niệm mà đi vào con đường tà đạo.”

“Còn Cốt tướng Bói mệnh thì thuộc thượng lưu, mệnh sinh ra đã được trời định, một cái nhìn đoán được phúc họa hung cát, người có thuật này ắt vang danh trăm năm!”

“Bất luận con là nam hay nữ, là già hay trẻ, cũng đừng làm ta thất vọng.” “Tương lai khi nhìn thấy hài cốt của ta, thì hãy hoàn tất nghi lễ dập đầu bái sư!”

“Còn nữa, dặn thêm con đứa đồ đệ ăn nhặt của ta một câu, người hành nghề số quẻ bói có hạn, bàn tính vỡ hỏng bèn là quẻ cuối cùng, cưỡng chế mở quẻ sẽ chẳng còn sống được lâu nữa, con dùng vàng ròng đi sửa lại bàn tính, thì sẽ lại là Thiết khẩu Kim toán mới!”

Đọc kỹ từng câu từng chữ đến hết nội dung của bức thư.

Tôi vẫn còn có chút ngơ ngác và không thể tin nổi.

Thiết khẩu Kim toán Trương Cửu Quái? Hóa ra lại là sư huynh đệ đồng môn với ông nội tôi!

Quẻ bói của ông ta, đúng là vô cùng tuyệt diệu... Khiến người ta không thể tưởng tượng nổi...

Trần mù đúng là đã gặp được tôi!

Đương nhiên, tôi cũng phát hiện một số vấn đề trong đó.

Sợ là Âm hồ trạch, người biết đến nó không nhiều.

Hoặc là nó mang tính duy nhất trong Trạch kinh, thêm vào tính giới hạn của một khu vực, kỳ thực Trần mù có thể gặp được, cũng chỉ có thể là tôi mà thôi!

Đương nhiên, nếu bà nội không đưa cho tôi di vật của ông nội, hoặc là bà mở ra xem từ trước, thì người mà Trần mù gặp có lẽ sẽ là bà nội rồi.

Trong câu chữ, Trương Cửu Quái nói truyền lại Cốt tướng và Kim toán bàn ( bàn tính vàng ) cho tôi, sẽ khiến cho sư tổ vui mừng, khiến ông nội tôi chết cũng không vui vẻ được.

Tôi có thể thấy, đấy không phải là lời lẽ ác độc gì, mà ngược lại chỉ toát lên đầy sự bất lực.

Hai người từng là đồng môn, về sau đường ai nấy đi, ẩn trong đó chắc chắn có rất nhiều uẩn khúc, mà tôi không có chỗ để tìm hiểu.

Hoặc là bà nội có biết ông ta!

Nghĩ đến đây, tim tôi đập nhanh lên nhiều.

Nhưng rồi lại nhíu mày nhìn cái xương bàn tay kia!

Cái xương bàn tay này thì là ý gì? Lẽ nào, đây là Trương Cửu Quái tự chặt tay?

Tiếp đấy tôi lại cầm cái bàn tính lên ước lượng, nặng trình trịch ra, không chừng đúng là làm bằng vàng ròng thật.

Chỗ hạt bàn tính kia tuy màu sắc ảm đạm, nhưng vẫn ánh lên màu của vàng ròng.

Lập tức trong đầu tôi có một ý nghĩ trào lên.

Nếu mà bán cái bàn tính với chỗ hạt bàn tính này đi, thì tôi còn đi đỡ âm linh làm gì? Còn đi ăn cơm người chết làm gì? Cả nửa đời còn lại làm gì còn phải lo thiếu tiền ăn xài nữa chứ!

Đương nhiên, ý nghĩ này cũng chỉ vụt lên trong chớp mắt.

Cái Kim toán bàn này là vật Trương Cửu Quái dùng để bói quẻ, tôi mà mang đi bán thật, không chừng ông ta có thành quỷ quái cũng đội mồ dậy đi tìm tôi tính sổ!

Đặt bàn tính xuống, vừa mới cầm quyển sách kia lên, thì hai chữ “Cốt tướng” trên bìa sách, đã khiến tôi vô cớ có một cảm giác bị thu hút.

Vừa đúng lúc này, điện thoại của tôi lại réo chuông.

Nhìn người gọi đến, ba chữ Từ Thi Vũ, vừa quen thuộc lại vừa có chút xa lạ.

Tôi lập tức nhớ ra, đây là cái cô cảnh sát kia!

Cô ta tìm tôi làm gì?

Nhận cuộc gọi, đầu bên kia truyền lại một giọng nữ mang vẻ hơi bất mãn.

“La Thập Lục? Anh có thói quen, không trả lời wechat của người khác, đúng không?”

“Từ tối qua đến giờ, tôi gọi cho anh chắc phải đến mấy chục cuộc gọi thoại, gửi không biết bao nhiêu tin nhắn rồi ấy nhỉ?”

Tôi: “.....”

“Tối qua tôi gặp chút chuyện... Hôn mê vào viện rồi, xin lỗi....”

Tôi xin lỗi một tiếng, trong lòng rất mất tự nhiên, rồi lại rụt rè hỏi một câu: “Cảnh sát Từ, cô tìm tôi có việc gì vậy?”

Từ Thi Vũ là cảnh sát hình sự chuyên xử lý án mạng, tôi không cho rằng cô ta tìm tôi chỉ để nói chuyện mấy câu.

Cô ta add wechat của tôi, đã nói luôn là tôi có duyên với án mạng.... Cũng chẳng bao giờ chat chít linh tinh gì với tôi.

“Hôn mê nhập viện?! Anh gặp sự cố gì? Tai nạn xe hay là gì?” Từ Thi Vũ lập tức hỏi.

Tôi: “.....”

“Cảnh sát Từ, có việc gì cô cứ nói thẳng luôn đi... Tôi bây giờ không vấn đề gì nữa rồi.” Tôi hít sâu một hơi, nói.

“Điện thoại không nói rõ ràng được, vốn dĩ định gọi anh đến một chuyến, bây giờ xem ra anh không đến được rồi, thế để tôi qua hỏi anh một số chuyện vậy. Bệnh viện nào, phòng số bao nhiêu, anh gửi qua wechat cho tôi?”

Sau đó cũng chẳng nói chuyện gì khác, tôi nhắn tin qua cho cô ta, Cố Nhược Lâm thì mất tự nhiên hỏi tôi làm sao vậy, nghe tôi nói chuyện, thì là cảnh sát gọi tới à?

Tôi giải thích một chút, nói là một nữ cảnh sát lần trước đến nhà họ Cố xử lý vụ án, lúc đó là do bọn họ bắt Đường Tiểu Thiên đi.

Sau đó tôi với Lưu Văn Tam về thôn Liễu Hà, lại phát hiện một vụ án mạng, báo cảnh sát xong thì người đến vừa hay lại là cô ta, sau đó cô ta bèn add wechat của tôi.

Tôi cũng kể sơ lược chuyện của lão Đinh và con rể lão mấy hôm trước.

Kỳ thực trong lòng tôi có hơi hoảng, sợ Cố Nhược Lâm hiểu nhầm.

Giây tiếp theo, thần sắc của Cố Nhược Lâm rõ ràng là thư giãn hơn đôi chút, cô ta vỗ vỗ ngực.

“Em còn tưởng là Cố Thiên Lương không chịu buông tha, kiếm chuyện đổ tội hãm hại chúng ta nữa, may là không phải.”

“Hả?” Trong lòng tôi cười khổ, hơi có chút hụt hẫng.

Tôi còn tưởng là, tôi nghe điện thoại của con gái nên Cố Nhược Lâm căng thẳng nữa, kết quả, là tôi nghĩ hơi nhiều...

Cố Nhược Lâm ngồi bên cạnh giúp tôi gọt hoa quả.

Tâm trạng tôi cũng hơi có chút bất an, không biết tại sao Từ Thi Vũ lại tìm tôi, lật bừa xem Cốt tướng một lúc, cũng chẳng đọc vào đầu được mấy dòng, cảm giác cái này với Trạch kinh, là hai thứ có đường hướng hoàn toàn khác nhau, chẳng có một tý tẹo điểm chung nào.

Mười mấy phút sau, Từ Thi Vũ mặc một cây đồng phục cảnh sát lão luyện bước vào trong phòng bệnh.

Lúc này vừa đúng lúc Cố Nhược Lâm đưa quả táo mới gọt xong cho tôi, ánh mắt Từ Thi Vũ trông đầy ngạc nhiên.

“Cố tiểu thư? Không ngờ cô cũng ở đây.”

Cố Nhược Lâm điềm đạm chào hỏi, cười cười đầy thân thiện.

Từ Thi Vũ nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, gật gật đầu, nói: “La Thập Lục, thế tôi cũng không vòng vo nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận