Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 99: BẾN TÀU GIANG ĐÊ



“Mỡ xác mà Lưu Văn Tam đốt ra, quá hung sát, cái xác nữ đó là xác chìm ở dưới sông Dương.”

“Chết đổ là oan khuất oán hận, xác chìm là chán ghét trần thế, chết đổ chủ động mong được lên bờ, xác chìm thì muốn vĩnh viễn được ở dưới đáy nước, cưỡng chế lôi xác chìm lên vốn dĩ đã phải gánh rủi ro lớn, kinh động đến xác đổ, rồi lại dùng mỡ xác chết dọa dẫm đẩy lùi xác đổ, nguyên cả con sông Dương đều bị kinh động rồi. Cả mấy ngày nay vẫn chưa yên tĩnh lại, chết đổ lộng hành trắng trợn dưới mặt nước!”

“Nếu như lần này chú không xuống sông Dương, sợ đến lần sau, chú cũng chẳng biết được con gái chú sẽ ở chỗ nào nữa.”

“Rất có khả năng, chúng ta sẽ chẳng tìm thấy nó nữa.” Trần mù nói những lời này xong, trong con ngươi trắng xám của lão, đã có nổi lên chút màu đỏ sậm.

Người mù cũng có nước mắt, chỉ là trước đây tôi chưa từng được nhìn thấy.

Bộ dạng của Trần mù lúc này như sắp rơi nước mắt vậy.

Điều khiến tôi cảm thấy nghẹt thở là, không ngờ rằng, hậu quả gây ra lại lớn như vậy!

“Chú Trần, cháu đi với chú.”

“Thế có gọi chú Văn Tam đi cùng không?” Tôi mím môi hỏi một câu.

Trong đầu đã có sẵn dự định, Trần mù thì chắc chắn sẽ đi rồi, tôi không thể trơ mắt ra nhìn lão đi một mình được.

Nếu như mình lão có thể giải quyết được, thì đã chẳng phải đợi bao nhiêu năm như thế, cũng chẳng phải đến tìm tôi lúc này.

Trần mù lại lắc lắc đầu: “Lưu Văn Tam mà đến, thì nguyên cả sông chết đổ lại đi tìm nó, càng hỏng việc hơn, hoặc là có khi cũng chẳng cần xuống sông, cũng tìm được cơ hội đưa con gái chú lên bờ.”

Ánh mắt Trần mù đột nhiên nhìn chằm chằm vào Cố Nhược Lâm, lúc này đang đứng cạnh tôi.

“Thập Lục, chú Trần dặn mày một câu, hồng nhan đều là họa thủy, mày là âm sanh tử, nó là quý nữ hào môn, chúng mày chẳng đi chung trên một con đường được.” Câu nói đột ngột này, ngược lại khiến tôi ngẩn cả người ra.

Thần sắc Cố Nhược Lâm thì hơi có chút hoảng loạn và bất an.

“Chú... chú Trần... Cháu với Nhược Lâm không có gì cả, bọn cháu...” Tôi đang định giải thích vài câu, nhưng lại chẳng nói nên lời.

Cố Nhược Lâm khẽ cắn lấy môi nói một câu: “Trần tiên sinh, anh Thập Lục chỉ là nhiệt tình giúp cháu, cháu bị đuổi khỏi nhà họ Cố, không có chỗ nào để đi, đi cùng với anh Thập Lục chỉ mong được yên ổn, chứ không giống như những gì chú tưởng.” Rõ ràng, trong lời nói của Cố Nhược Lâm có xen lẫn chút run rẩy.

Chẳng biết tại sao, nghe thấy câu nói này, trong lòng tôi ngược lại khó chịu không tả nổi, còn có cả đôi chút hụt hẫng.

Trần mù gật gật đầu: “Thập Lục, lên xe đi.”

“Cố tiểu thư, hôm nay Thập Lục phải ra sông Dương với tôi, mười phần nguy hiểm, cô chỉ là người bình thường, tốt nhất đừng có đi theo.” Trần mù bất chợt lại nói một câu.

Tôi đột nhiên cảm thấy, tại sao Trần mù đối với Cố Nhược Lâm, hình như lại có chút thái độ thù địch như vậy?

Hay là do tôi lý giải sai rồi, đây chỉ là thái độ bài xích mà thôi.

Nụ cười trên mặt Cố Nhược Lâm lập tức trở nên có chút miễn cưỡng, cô ta đang định nói.

Thì tôi phát hoảng, buột miệng nói một câu: “Chú Trần, Nhược Lâm phải đi với cháu!”

Không nói đến việc nhờ vả của Cố Khai Dương lúc rời đi, bảo tôi chăm sóc tốt cho Cố Nhược Lâm, hơn nữa, giờ cô ta bị đuổi khỏi gia tộc rồi, biết đi đâu được?

Nói xong, tôi vội giơ tay kéo lấy tay Cố Nhược Lâm.

Rồi lại sợ Trần mù nói gì khác nữa, nên lập tức nói tiếp: “Thế này đi chú Trần, chú bảo cháu biết ở vị trí nào của sông Dương, cháu đi luôn bây giờ.”

Trần mù chằm chằm nhìn tôi mất mấy giây, rồi lại nhìn sang Cố Nhược Lâm, mất mười mấy giây nữa, lão mới mở mồm nói: “Bến tàu Giang Đê.”

Nói xong, Trần mù bèn đạp cái xe ba bánh, lắc lắc lư lư rời khỏi bệnh viện, đi về một hướng khác.

Cố Nhược Lâm có chút hoảng loạn giằng ra khỏi tay tôi.

“Chú Trần này, tính cách hơi cổ quái, mắt chú ấy cũng không được tốt, nói chuyện cũng không phân biệt nặng nhẹ.” “Nhược Lâm em đừng để bụng.” Tôi gãi gãi đầu, giải thích.

Cố Nhược Lâm thì đột nhiên nhìn tôi với vẻ hơi kì quái.

Cái ánh mắt đó, tôi không biết tả là cảm giác gì, chung quy là trong lòng tôi loạn không chịu được, nhiều hơn nữa là sợ Cố Nhược Lâm nổi giận?

“Anh Thập Lục, em biết ý anh là gì, em cũng hiểu.”

“Anh rất tốt, bố em cũng rất coi trọng anh, anh cũng giúp đỡ em rất nhiều.” Cố Nhược Lâm khẽ nói.

Thế này, càng khiến tôi thấy hoảng hơn.

Tôi rất rõ, cái chút ý đồ tình cảm đó của tôi, thêm với việc Lưu Văn Tam mấy lần bóng gió, Cố Nhược Lâm chắc chắn biết rõ ý của tôi là gì, chỉ là hiểu rõ nhưng không nói toạc ra, đỡ phải ngượng.

Nhưng bây giờ lại bị Trần mù nói toẹt ra... Trần mù lại còn nói thẳng tôi với cô ta không hợp.

Vốn dĩ chuyện còn chưa đâu vào với đâu, lại còn bị nói như thế, tôi cảm giác Cố Nhược Lâm chuẩn bị phát thẻ người tốt cho tôi rồi...

Giây tiếp theo, Cố Nhược Lâm mới cười cười, tiếp tục nói: “Trần tiên sinh là cao nhân, cũng rất có quy tắc, chú ấy không cho anh đưa em theo, chắc chắn có cái lý của chú ấy.”

“Nhưng em rất muốn đi theo anh xem xem, anh sẽ đưa em đi theo chứ? Cứ để em đứng một chỗ cách xa là được, em sẽ cố gắng không gây phiền phức cho anh.”

Tôi nghe mà đơ ra.

Tiếp đó, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy!

Không phải thẻ người tốt!

Tôi rất muốn cười thật to lên, cố gắng nhịn lại, nhịn đến mức mặt đỏ hết cả lên.

“Đưa! Tôi đưa! Em yên tâm! Nguy hiểm là ở dưới sông, trên bờ rất an toàn, chỉ cần ở bên cạnh ngao sói, là sẽ không có bất cứ rắc rối gì!”

Tôi buột miệng nói, nhưng giọng điệu thì chắc như đinh đóng cột!

Ra bên đường bắt một chiếc xe, tôi với Cố Nhược Lâm liền đi ra hướng sông Dương.

Thời điểm lúc này đã là hơn năm giờ chiều rồi.

Khi chúng tôi ra đến bến tàu Giang Đê, đã là sáu giờ hơn một chút.

Chân trời không có ráng đỏ, thậm chí là vạn dặm không thấy một đám mây, chỉ còn sót lại chút nắng tàn, sắp tắt hẳn.

Bến tàu Giang Đê, thực chất là miệng cống lớn nhất của sông Dương!

Sông Dương từ trên xuống dưới, ở đây thực chất hình thành một chỗ đứt khúc, từ chỗ bến tàu Giang Đê này, khống chế dòng nước xuống hạ lưu.

Thượng lưu và hạ lưu là hai vùng nước khác nhau, thuyền bè không qua lại được.

Lúc này miệng cống đóng chặt, có không ít thuyền bè đậu ở đây dỡ hàng, chuyển xuống bến tàu phía dưới hạ lưu.

Cũng có rất nhiều tàu thuyền của ngư dân đang về bến.

Có điều bọn họ đều không có bất cứ thu hoạch nào, hầu như người nào cũng mặt mũi như đưa đám.

Tôi còn lờ mờ nghe thấy tiếng bọn họ chửi bới: “Cái thằng chó Lưu Văn Tam, chẳng phải nó bảo, chỉ đổ một tý mỡ của quỷ nước... chỉ mỗi chỗ bến tàu đó không đánh được cá thôi sao? Bây giờ nguyên cả con sông Dương đều không đánh được...”

“Hai hôm nay đều không thấy mặt nó, nếu mà nhìn thấy, tao không ném nó xuống sông Dương không được! Nó vớt xác kiếm tiền rồi, nhưng lại cắt đứt đường sống của mọi người!”

Trong lòng tôi có hơi hoảng, chỉ sợ mấy người đó nhận ra tôi.

Có điều sự oán giận của bọn họ, dường như chỉ đổ dồn lên người Lưu Văn Tam.

Cũng có người liếc nhìn tôi mấy cái, tôi cũng đã nhận ra bọn họ rồi, mà bọn họ cũng chẳng có phản ứng gì với tôi cả.

Thế mới khiến tôi thở phào.

“Anh Thập Lục, Trần tiên sinh lúc nào mới tới?” Cố Nhược Lâm hỏi nhỏ tôi.

Tôi nghĩ ngợi một lát, rồi nói: “Chắc phải đến lúc trời tối, chú ấy đạp xe, ít nhất cũng phải tầm chín giờ.”

“Chúng ta cứ đứng đợi ở đây.”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt tôi nhìn nhiều hơn ra vị trí đập sông.

Đập sông chắn ngang con sông Dương, lúc này sóng nước phẳng lẳng.

Có điều có thể thấy được, ở đây đã lâu rồi chưa mở cống xả nước.

Miệng cống chất đống rất nhiều cỏ nước và bầu nước.

Ngoài ra, tôi còn nhìn thấy tận mấy chỗ có xoáy nước.

Thậm chí điều khiến mặt tôi hơi biến sắc nữa là, bên trong một cái xoáy nước, đột nhiên có một cái đầu nhô lên.

Đó là một thụ thi thẳng đứng! Chỉ nhô lên một phát, sau đó lập tức bị cuốn vào trong xoáy nước.

Mí mắt tôi giật liên hồi, rõ ràng Cố Nhược Lâm cũng đã nhìn thấy, cô ta cũng rất sợ hãi.

Còn về những người khác trong bến, hình như đều chẳng lấy làm lạ nữa...

Tôi gượng cười giải thích: “Sông Dương lớn như thế, người chết đuối không ít, vớt xác thì có tàu vớt xác, tàu vớt xác không vớt được thì có người vớt xác, còn những người khác cũng chẳng quản nhiều được.” “Vớt xác bừa bãi, kiểu gì cũng gặp chuyện.”

Cố Nhược Lâm nghe vậy mới gật đầu, nói khẽ rằng cô ta đã hiểu.

Cũng vào lúc này, tôi chợt cảm thấy tâm trạng mình đột nhiên có chút bồn chồn bất an.

Trời lúc này cũng rất sầm xì, đến tối có thể sẽ có mưa.

Trời mưa sẽ phát sinh rất nhiều bất trắc, chỗ này lại còn là đập sông....

Con trai của Lưu Văn Tam, chẳng phải bị đè ở dưới chân đập hay sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận