Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 103: Tới Nơi Rồi



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}“Bắt cá ở đây đi.”
“Dạ…”
Mạch Tuệ trút bỏ cảm xúc chua xót trong ℓòng, đi theo Tôn thợ săn cởi giày xắn ống quần ℓên.
Mạch Tuệ thầm tán thưởng từ đáy ℓòng: “Vẫn ℓà cha nuôi ℓợi hại.”
“Tuệ nha đầu giữ cho chắc.”
Tôn thợ săn đưa cá qua, Mạch Tuệ dùng quần áo bọc thật chặt lại, tiếp tục giúp hắn ta đuổi cá.
Đợi đến khi người đánh xe mang theo một ít quả dại không biết tên với một đống củi khô trở về, Mạch Tuệ và cha nuôi đã bắt được hai con cá cùng với một con trai sông to bự.
Người đánh xe lập tức móc ra một cái dao nhỏ với cái đánh lửa từ trong túi vải treo trên lưng ngựa, ba người chia nhau ra làm, bắt đầu làm đồ ăn.Người đánh xe vội vàng cười làm lành: “Chưởng quầy, cẩn thận chút không có gì là thừa cả, tối hôm qua chúng ta chỉ ngủ ở quán trọ kia có một đêm thôi mà suýt chút nữa là chết trong biển lửa rồi đó.”
Chưởng quầy rất mất kiên nhẫn: “Được rồi, cái quán trọ rách nhà ông ta sao có thể so được với quán nhà ta? Các ngươi cứ yên tâm ăn uống ngủ nghỉ đi.”
Ba người không tiện nói thêm gì nữa, gọi một ít đồ ăn lấp đầy bụng, không quá yên tâm mà ngủ thiếp đi.
Cũng may mặc dù nơi này đắt hơn một chút nhưng cả đêm không hề xảy ra chuyện gì.Ba người không nói nhiều, ăn uống no đủ lại tiếp tục lên đường.
Khi màn đêm buông xuống, bọn họ thuận lợi đến được quán trọ tiếp theo.
Bởi vì có kinh nghiệm từ tối hôm trước, ba người đều rối rít chọn căn phòng xa bếp nhất, hơn nữa còn đi kiểm tra toàn bộ quán trọ từ trong ra ngoài một lượt, còn dặn dò chưởng quầy và tiểu nhị nhất định phải cẩn thận củi lửa, rồi sau đó ra sau bếp căn dặn mọi người nhất định phải trông lửa cho kỹ.
Lảm nhà lảm nhảm, khiến cho chủ quán suýt chút nữa đuổi người đi.Người đánh xe ăn một miếng cá nướng thơm lừng, cảm thán: “Cũng may đang là mùa xuân, nếu là mùa đông mà gặp phải chuyện này, chỉ sợ sẽ phải chịu đói lên đường cả một ngày mất.”
Đúng vậy, quả thật Đồng An trấn có hơi xa, ngựa được coi là phương tiện di chuyển nhanh nhất vào thời cổ đại rồi, nhưng vẫn phải mất tận hai ngày đường.
Mạch Tuệ đột nhiên rất nhớ máy bay, tàu điện ngầm và ô tô.
Càng nhớ món gà rán và trà sữa được giao đến tận cửa nhà hơn nữa.Ngày hôm sau thức dậy, Mạch Tuệ vẫn rút thẻ như thường lệ, thông qua hệ thống, đột nhiên nàng phát hiện vốn dĩ mình đang có bốn cái thẻ buff xui xẻo giờ lại biến thành ba cái.
Chẳng lẽ hoả hoạn xảy ra đêm qua là do buff xui xẻo bị kích hoạt một lần nữa!?
Nếu biết trước, Mạch Tuệ sẽ chẳng đập đầu vào tường làm gì, rồi tự khiến bản thân bị choáng đầu ngủ say như chết, hoàn toàn không nghe thấy tiếng của hệ thống.
Nhưng nó cũng chứng minh một chuyện, buff xui xẻo cũng có thể bị người dùng tự giải trừ!Nhưng… có hơi tổn hại trán hu hu hu.
Sau vài cục u lớn, cái trán của Mạch Tuệ đã thành công trở nên vừa hói vừa sáng, nhìn rất giống cái trán của ông Thọ thần trong tranh tết.
Gần trưa, cuối cùng Mạch Tuệ và Tôn thợ săn cũng đã tới Đồng An trấn.
Không biết Đồng An trấn lớn hơn Vĩnh An trấn bao nhiêu, nhưng mặc dù nơi đây không phải là vùng biên cương đặc biệt nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều thương nhân đội khăn trùm đầu để một bộ râu quai nón vừa dài vừa xoăn bày sạp rao hàng. Chủng loại hàng hóa vô cùng đa dạng, khiến người ta thấy kích động cực kỳ.





Bạn cần đăng nhập để bình luận