Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 129: Hình Như Nàng Đang Bị Ai Đó Bám Theo!



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}Hai người họ mới vừa rời đi, Triệu đại thẩm và các dân ℓàng đang xúm ℓại vây xem ngay ℓập tức ùa đến cửa viện của Mạch Tuệ.

"Ơ kìa, Tuệ nha đầu, đó là ai thế? Sao ngươi lại quen biết với công tử và tiểu thư nhà giàu?"
"Triệu đại thẩm à, ngươi không biết đâu, nghe nói bọn họ đến để báo ơn đấy, hồi nãy mới thấy họ đi trong thôn để tìm người mà."
Mạch Tuệ chỉ bình tĩnh nhìn nàng ta, mỉm cười mà không hề nói một câu nào.
Suy nghĩ ấy vừa dâng lên trong lòng Mạch Tuệ, hệ thống đã lên tiếng.
[Ting... Khởi động BUFF xui xẻo]Kể từ khi rời khỏi thôn, kẻ đó đã theo dõi nàng đến tận lúc này. Lúc mới đầu Mạch Tuệ không để ý, chỉ tưởng hắn ta có việc cần đi ra ngoài, tình cờ cùng đường mà thôi.
Nhưng bây giờ thấy hắn ta đi theo mình lâu đến vậy, mà cũng chẳng cầm đuốc theo, trông cực kỳ đáng nghi.Nói xong câu ấy, Mạch Tuệ đóng cửa viện lại và phóng đi như một cơn gió.
Để phòng hờ mình đi Bàng Giải thôn đến khi đêm khuya mới về được, trên đường đi, nàng tạc qua nhà của thôn trưởng để dặn dò ông ấy rồi mới đến Bàng Giải thôn."Ơ..." Đám đông hùa nhau nói theo hết câu này đến câu khác làm Mạch Tuệ cảm thấy cực kỳ nhức đầu.
Nàng đẩy những người đang xúm lại ra: "Được rồi, được rồi, ngày mai các thẩm, các bác sẽ rõ thôi, cháu còn phải sang Bàng Giải thôn để mua hương nến, tiền giấy nữa, trời cũng sắp tối đến nơi rồi."Hình như nàng đang bị ai đó bám theo!
Kẻ đó không cầm đuốc, cách Mạch Tuệ khoảng chừng mười mét, tuy tiếng bước chân rất khẽ nhưng Mạch Tuệ vẫn có thể khẳng định rằng đó là một nam nhân.Chính bản thân Triệu đại thẩm cũng thấy bầu không khí lúng túng vô cùng, nàng ta tự phá lên cười to cho đỡ mất mặt: "Ôi chao, sao ta lại nói vậy chứ! Tuệ nha đầu à, hôm nay... cháu cũng nhận được nhiều bạc lắm nhỉ?" Dứt lời, nàng ta diễn tả một chồng tiền bằng tay với vẻ giảo hoạt.
"Chứ sao nữa!"Sau khi nàng mua đầy đủ những thứ dùng để cúng ở Bàng Giải thôn xong, quả nhiên trời đã tối mịt, Mạch Tuệ cầm một cây đuốc để soi đường, nhanh chóng trở về Màn Thầu thôn.
Đang đi trên đường, Mạch Tuệ ngờ ngợ nhận ra có gì đó không ổn.
Giờ thì nàng đã chắc chắn nam nhân này là một nhân vật nguy hiểm rồi.
Nam nhân nọ bám theo nàng, chạy đến chỗ ngoặt lại chỉ thấy ánh trăng lờ mờ chiếu xuống con đường chứ không có một bóng người nào. Hắn ta hoang mang chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó lại vòng về chỗ ngoặt, tìm kiếm sau hàng cây đại thụ trên dốc đất đầy các lùm cỏ.
Tuy nhiên, hắn ta không tìm thấy một bóng người nào cả.
"Gặp ma hả trời!" Nam nhân nọ bực bội chửi thề, bỏ về.
Mạch Tuệ gật đầu, chạy về nhà cất đồ đạc đâu ra đó rồi mới sang nhà mẹ nuôi.





Bạn cần đăng nhập để bình luận