Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 132: Mùi Thơm Nồng Nàn



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}Những chú cá nhỏ mà ℓúc trước Mạch Tuệ bắt ở sông về hồ cũng đã ℓớn hơn rất nhiều, bây giờ cả hồ đã hình thành một hệ sinh thái hoàn chỉnh. Còn thịt thì cần tích trữ thêm.
Nghĩ vậy, Mạch Tuệ và đệ đệ, muội muội bắt tay vào việc bện một số cạm bẫy ở nhà, sau đó mang ra sau núi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Mạch Tuệ đã bố trí cạm bẫy trong núi xong, về nhà, ăn tối rồi thoải mái ℓeo ℓên giường nằm.
Hai đứa nhóc đang ở bên cạnh cầm bút viết viết, vẽ vẽ ℓinh tinh, còn Mạch Tuệ thì đắn đo nhìn viên Thuốc Không Tên đang ℓơ ℓửng trong không gian.
Thời gian nhận còn ℓại chỉ còn vỏn vẹn năm phút.
Nàng có nên uống không nhỉ?
Mạch Tuệ vô cùng bối rối.
Mạch Tuệ tưởng như cú đánh rắm của mình thật đến nỗi nghe tiếng vọng lại liên hồi luôn vậy.
Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là: "Ọe!"
Thối vãi nồi!
Cả Mạch Lạp lẫn Mạch Cốc đều ngây ra như phỗng vì tiếng nổ kinh thiên động địa ban nãy. Hai đứa ngoái đầu lại, ngơ ngác nhìn a tỷ của mình, vừa định lên tiếng thì đứa nào cũng: "Ọe...""A, a tỷ, ọe..."
Đùng một cái, cả ba người trong nhà đều tỏ ra nôn mửa.
Mạch Tuệ ba chân bốn cẳng chạy đến bên cửa sổ, đẩy mạnh cửa sổ ra, khổ nỗi giữa hai chân "lỡ" không thít chặt lại, rồi một cú đánh rắm vô cùng mạnh mẽ phọt ra.
"Bẹt!"Mạch Tuệ chứng kiến cảnh con ngỗng lớn trong sân bàng hoàng đến mức hối hả bay đi...
Đánh rắm liên tù tì mười hai cái, trong đó ba cái đơn, ba cái liên hoàn ba lần thì bụng của Mạch Tuệ mới dừng lại. Nàng không thiết sống nữa, ngã nhào ra giường, một mình ngửi "hương thơm tinh khiết" mãi vẫn còn đọng lại trong ngôi nhà.
"Ọe..."
Mạch Tuệ vừa nôn khan, vừa thầm mắng hệ thống chết tiệt trong bụng trăm ngàn lần.Mạch Cốc muốn đi nhà xí, thế là hai đứa nhóc mau lẹ chạy xuống đây trốn luôn, hai nhóc định chờ thêm một lát nữa rồi về ngủ.
Mùi từ từ dịu đi, Mạch Tuệ đi tìm hai đứa nhóc để gọi chúng về ngủ. Vừa mở cửa nhà xí, nàng thấy hai đứa nhóc đang dựa vào cạnh tường, cứ đứng như thế mà ngủ gà ngủ gật, Mạch Tuệ chỉ đành ôm mỗi đứa một tay. Ban đầu nàng cứ tưởng mình sẽ không làm được, nào ngờ chẳng biết có phải hai nhóc tỳ này quá gầy hay không mà nàng bế được chúng một cách vô cùng nhẹ nhàng.
Đậu xanh rau má, đừng nói là dằn mặt nàng thật đấy nhé!
Suy nghĩ đó vừa dâng lên trong đầu, Mạch Tuệ ngay lập tức cảm nhận được một thứ gì đó xông thẳng từ dạ dày xuống hậu môn với tốc độ không gì có thể cản nổi, sau đó "nở hoa" trong không khí!
"Bẹt!"
...Đáng lẽ ra nàng không nên ôm tâm lý may mắn với những thứ không tên của hệ thống mới phải!
May quá, trước mắt có vẻ không còn phản ứng dữ dội nào khác trừ việc đánh rắm liên hoàn thối um lên ra.
Mạch Lạp và Mạch Cốc đang bịt mũi đứng ở sau lưng cửa nhà xí.
Lúc này đây, ngay cả hai đứa cũng cảm thấy mùi trong nhà xí còn thơm hơn bên ngoài. Những phát rắm của a tỷ rải đầy từ trong nhà cho đến ngoài sân, giữa chừng a tỷ xuống nhà bếp uống nước nóng nên bếp cũng thối hoắc cả rồi.Nàng tự nhận bản thân không phải là một người hay phân vân, đắn đo suy nghĩ, có điều hệ thống này hơi quá đáng, đến tận bây giờ mà BUFF chín lần xui xẻo đó của nàng còn những hai lần nữa là.
Tuy nhiên, xét về một góc độ khác, có thể xem BUFF này như dự báo nguy hiểm.
Thôi đành vậy chứ biết làm sao, được thì chịu không được cũng phải chịu. Quy tắc của hệ thống từ đó đến giờ là bất cứ thứ gì được cung cấp từ nó cũng thuộc hạng thượng thừa cả, Mạch Tuệ sợ mình mà còn do dự nữa thì sẽ đánh mất cơ hội. Thế là nàng nhận lấy, uống cái ực, mọi hành động đều liền một mạch, diễn ra trong vòng chưa đến hai giây.
Mạch Tuệ cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể mình với tâm trạng có phần thấp thỏm. Đột nhiên, bụng nàng bắt đầu lúc nóng lúc lạnh, thi thoảng lại quặn đau, tiếng dạ dày co bóp lớn đến mức Mạch Tuệ cũng nghe thấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận