Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 133: Dự Báo Nguy Hiểm



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}Trời nắng to, những người trong thôn cũng không dám làm ruộng quá lâu, thế là mọi người quyết định đi thành từng đoàn vào núi, hái trái cây rừng, ngắt nấm. Bóng râm của hàng cây xanh trong núi còn mát mẻ hơn cả ngôi nhà hứng trực tiếp ánh mặt trời của mọi người.
Lúc Mạch Tuệ dẫn đệ đệ và muội muội của mình xách một giỏ nấm đầy theo Lưu đại mụ ra khỏi rừng, họ nhìn thấy ở cửa thôn ồn ào đến kỳ lạ, trừ các dân làng quen thuộc ra, còn có một đội binh lính giắt bội đao trên hông, mặc quan phục.
Nam tử trung niên đội mũ ô sa, gương mặt phúc hậu đứng giữa nói với thôn trưởng phía sau mình: "Đem danh sách hộ khẩu đến đây, bổn quan sẽ tự mình xem. Bây giờ triều đình kêu gọi tất cả nam tử khoẻ mạnh và đủ tuổi đều phải nhập ngũ, nếu lừa dối trong việc khai báo, chống cự thì xử lý theo pháp luật!"
Sau tiếng quát ấy, Mạch Tuệ nhìn thấy cả Tôn Đại Ngưu lẫn Tôn Nhị Ngưu đều bị quân lính áp giải lên xe ngựa, những người dân quen mặt khác trong thôn cũng đang chen chúc trên cái xe đó.
Xung quanh toàn là những tiếng khóc thút thít.
Mạch Tuệ ngỡ ngàng nhìn tất cả những gì đang diễn ra trước mắt mình. Trong thoáng chốc, Màn Thầu thôn vẫn là Màn Thầu thôn đấy, nhưng ruộng đất cằn cỗi, cây trồng héo rũ, mặt đất nóng bức, không khí vặn vẹo, lá cây trên núi héo hon gần hết.
Bất thình lình, một trận hỏa hoạn không biết từ đâu bừng lên, bao trùm khắp núi đồi, cả Màn Thầu thôn bị nhấn chìm trong biển lửa.
Không được, nàng đã xuyên không đến đây rồi, một chuyện ly kỳ như thế đã xảy đến với nàng, nói không chừng đây là một giấc mơ tiên tri, nàng phải tranh thủ kiếm tiền, tích trữ vật tư càng sớm càng tốt để phòng ngừa bất trắc.
Mạch Tuệ xoay người, xuống giường, thoăn thoắt đi làm điểm tâm, lấy hộp đựng thức ăn đã chuẩn bị xong vào hôm qua ra khỏi không gian rồi đưa hai đứa nhóc đến nhà thôn trưởng đi học.
"Thôn trưởng ơi, phiền ông chăm sóc đệ đệ và muội muội của cháu với, cháu có việc phải lên trấn một ngày. Đây là một ít thức ăn cháu đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần hâm nóng lại là ăn được ạ."Tâm trạng của Mạch Tuệ ngập tràn sự bất an, trực giác mách bảo cơn ác mộng này đang cảnh báo mình điều gì đó.
Lẽ nào sẽ có vô số tai ương liên tục giáng xuống mảnh đất này thật ư? Nàng cũng phải chạy nạn như những nữ chính xuyên không khác ư?
Nếu quả thật là vậy thì Mạch Tuệ chẳng biết mình có thể cùng sống sót với người thân của mình không đây.Khói đen mịt mù và nhiệt độ cao đến không tưởng khiến cho các dân làng đau đớn ngã xuống, từng người một, từng người một. Thế lửa nhanh chóng từ núi rừng lan ra xung quanh, nuốt chửng Màn Thầu thôn…
Mạch Tuệ dẫn đệ đệ và muội muội cuống cuồng cố gắng tìm cách thoát ra, chạy thục mạng khắp nơi. Song, trận hỏa hoạn khủng khiếp chợt dập tắt, để lại một đống hoang tàn thê lương.
Mạch Tuệ sững sờ, ngơ ngác nhìn cảnh tượng mắt mình. Đột nhiên, tuyết rơi, từ lất phất vài hạt cho đến một trận tuyết lớn, bao trùm trên đống đổ nát, nuốt chửng cả thế giới một cách vô tình.Mạch Lạp nằm ở bên cạnh, trở mình, Mạch Tuệ cúi đầu nhìn nó. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ hắt lên gương mặt khỏe mạnh, tràn trề sức sống của nó, lông tơ nhỏ bé trên mặt cũng khẽ lên xuống nhịp nhàng theo hơi thở.
Mạch Tuệ nhìn ra ngoài cửa sổ, con ngỗng lớn đã tỉnh giấc từ lúc nào, nó đang vươn mình ở trong sân, hai con gà mái cũng đang kêu "Cục tác, cục tác".
Mạch Tuệ thở phào nhẹ nhõm, hóa ra tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Nhưng cơn ác mộng này lại chân thực quá đỗi, chân thực đến nỗi khiến người ta hãi hùng.Dặn dò xong, Mạch Tuệ nhanh chóng lên trấn.
Băng tuyết bao trùm, tất thảy vạn vật đều mất cơ hội sống sót.
!!!
Mạch Tuệ choàng tỉnh, bật dậy khỏi giường, mình mẩy toát mồ hôi lạnh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận