Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 15: Thần Thú Trông Nhà Canh Sân



Tôn Nhị Ngưu cũng hỏi nàng có muốn hắn ta giúp nàng giết thịt hoặc bán lấy bạc không, Mạch Tuệ lắc đầu. Ngỗng là loài ăn tạp, cỏ hay rau dưa, hoặc đồ ăn của con người nó cũng có thể ăn, sức chiến đấu của nó lại là hạng nhất. Nó có thể đuổi chó, còn có thể đẻ trứng, có thể dùng để canh giữ nhà, có lời hơn biện pháp mua chó giữ nhà mà Mạch Tuệ nghĩ đến nhiều.
Buổi tối, không chịu nổi cơn thèm của hai đứa trẻ, Mạch Tuệ đành phải rửa sạch nửa rổ nấm mèo, cho vào nồi ngâm với nước mười phút rồi rửa đi rửa lại nhiều lần, rửa nấm mèo như vậy mới không bị dị ứng với ánh nắng sau khi ăn nấm. Thêm dầu và muối, rắc thêm một ít hành lá xắt nhỏ từ những bó hành hoang được đào từ trên núi, một đĩa nấm mèo xào vừa giòn vừa mềm đã sẵn sàng.
Khoai lang Uông đại nương cho vẫn còn một củ, Mạch Tuệ cắt thành từng miếng rồi nấu một nồi cháo khoai lang, dùng bột mì và rau dại chiên ba cái bánh bột, cả nhà ba người cùng ngồi xuống thưởng thức bữa tối.
“Cạc cạc cạc!” Ngỗng lớn ngửi thấy mùi thơm, cũng vỗ cánh bay tới, vươn cái cổ dài bên cạnh Mạch Tuệ, dường như cũng muốn ăn.
Mạch Tuệ mỉm cười, ném khoai lang trong bát cho nó, vuốt ve đầu nó: "Ăn đi, ăn no một chút, tốt nhất là ngày mai có thể đẻ trứng cho ta, nếu không..."
Ngỗng lớn bỗng cảm thấy cái mông cứng đờ, ăn khoai lang xong thì vỗ cánh quay về phòng chứa củi, ngồi cạnh ổ thỏ và bắt đầu làm ổ.
Con thỏ nhìn con quái vật khổng lồ này, nhớ tới buổi chiều nó đã hung hãn đuổi theo mổ người ta như thế nào, sợ tới mức co rúm vào ổ, tự nhủ nhất định không được trêu chọc nó. Ngỗng lớn hoàn toàn không phát hiện ra, nó hơi híp mắt, tìm kiếm cảm giác trướng bụng quen thuộc. Sau đó, nó gồng hết sức lên, nhưng thứ ra ngoài lại không phải trứng mà là một cục phân ngỗng nằm lặng lẽ ở đó...
Buổi tối, con thỏ bên cạnh đã ngủ say, ngỗng lớn lại lo lắng không ngủ được, nó cứ luôn tìm cảm giác, cuối cùng cũng có cảm giác muốn đẻ trứng. Lúc này, trong sân có động tĩnh.
Có kẻ trộm!
Ngỗng lớn lập tức kêu to một tiếng, vỗ cánh bay lên xà nhà không cao lắm, động tác này lập tức đánh thức con thỏ bên cạnh.
Ngay sau đó, cửa phòng chứa củi bị mở ra, một nam nhân hèn mọn bỉ ổi thăm dò bước vào. Hắn ta còn chưa kịp duỗi thẳng lưng thì đã bị một con ngỗng lớn từ trên trời giáng xuống, hung hăng mổ lên mặt hắn ta, khiến hắn ta đau đến mức vội chạy về phía sau. Sau đó con ngỗng lớn tiếp tục đuổi theo lại mổ vào mông hắn ta, nam nhân kia đành chật vật trèo tường chạy đi.
"Cạc cạc cạc !"

Cuối cùng, khi chủ nhân cầm dao làm bếp bước ra, con ngỗng lớn cất tiếng kêu đắc thắng rồi giang cánh, lắc lư từ bên này sang bên kia bước đến bên chân chủ, dụi cổ vào ống quần, rất dính người.
"Làm tốt lắm!"
Mạch Tuệ biết đêm nay sẽ không yên bình nên nàng đã để con dao làm bếp dưới giường, ngủ cũng rất nông, khi nghe thấy tiếng kêu của ngỗng lớn, nàng lập tức cầm con dao lao ra nhưng tên trộm đã bị đuổi đi mất.
Mạch Tuệ vuốt ve bộ lông của nó khen ngợi, sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, cuối cùng cũng không cần lo lắng có trộm đến cửa nữa, nàng ôm nó lên thả về lại trong ổ: "Ngày mai ta sẽ cho ông ngỗng ngươi thêm một bữa ăn."
“Cạc cạc cạc!” Người ta là giống cái đó!

Có thần thú trông nhà canh sân này, Mạch Tuệ ngủ một giấc đến khi trời hửng sáng, sau khi gieo cải thảo, nàng thuận tiện cắm cắm một hàng cọc tre và cành cây vót nhọn trên bức tường thấp.
Trong thôn này không có thủy tinh, nếu không thì dùng mảnh thủy tinh là tốt nhất. Ở các trường học, để ngăn học sinh trèo qua tường ra ngoài chơi điện tử, các bức tường đều được cắm đầy các mảnh thủy tinh, như vậy cũng thêm một lớp phòng vệ.
Đợi khi nào có tiền, nàng sẽ mời thợ xây sửa lại nhà, rồi xây bức tường cao lên hai mét xem có tên trộm nào đột nhập được không.
Gạo và bột mì ở nhà đã gần hết, Mạch Tuệ lại bắt đầu lo lắng chuyện tiền bạc.
Bây giờ là mùa đông, ngoại trừ đào một số đặc sản theo mùa để bán thì cũng chỉ có thể đến các tửu lâu trong thị trấn để thử vận may, xem có thể làm công đổi tiền hay không. Mạch Tuệ là một đứa trẻ vừa nhỏ vừa gầy, chắc chắn các tửu lâu sẽ không cần, huống hồ, đệ đệ và muội muội ở nhà, nàng đi cả ngày cũng không yên tâm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận