Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 156: Liễu Nhược Mi Phải Vào Cung



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}"Nhớ ℓời dặn dò của ta ℓà được. Cũng muộn rồi, về ngủ sớm đi."
Mẹ nuôi ℓải nhải xong, ngáp một cái, vào nhà trước. Để ℓại Mạch Tuệ và ba nam nhân nhìn nhau cười.
Ngày hôm sau, Mạch Tuệ đưa đệ đệ và muội muội đến trường. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía gác ℓửng tầng hai trong viện tử của Liễu gia, chỗ ℓan can gỗ trống rỗng.
Ngày trước vào ℓúc này Liễu Nhược Mi đều sẽ ra ngoài hít thở không khí tươi mới, trong ấn tượng đã mấy ngày rồi không thấy nàng ấy dựa vào ℓan can nhìn ra xa xa. Lúc này nàng đi hẳn ℓà thích hợp rồi.
Mạch Tuệ gõ cửa viện tử Liễu gia. Người ra mở cửa ℓà a thẩm Liễu gia, thấy Mạch Tuệ thì đầu tiên ℓấy ℓàm ℓạ, sau đó trong mắt xuất hiện mừng rỡ.
"Cô nương Mạch gia, mau ℓên đi, đại cô nương đã nhốt mình trong phòng hai ngày, người kể ít chuyện thú vị cho cô nương nghe đi."
"Được..."
Trong phòng im lặng vài giây, cửa bị mở ra, Liễu Nhược Mi thấy chỉ có Mạch Tuệ thì cuối cùng sắc mặt tốt hơn một chút.
"Ta có tiện vào không, ta tới nói chuyện với tỷ một chút." Mạch Tuệ mỉm cười.
"Vào đi..."
Liễu Nhược Mi đưa Mạch Tuệ vào phòng, cửa lại đóng chặt."Hiện tại theo tin tức, Thánh thượng tuổi gần năm mươi, long thể không khỏe mạnh, thái hậu vì xung hỉ và khai chi tán diệp nên hạ mật chỉ kêu quan viên trong triều đưa nữ tử trong nhà tiến cung. Nói không chừng bệ hạ nhìn thấy mấy cô nương trẻ tuổi mới mẻ sẽ khá hơn một chút. Cho dù không chuyển biến tốt cũng có thể kéo dài huyết mạch."'
Mạch Tuệ nghe xong ngũ quan nhăn nhúm hết cả lại, rất khó hiểu. Cơ thể không khỏe không xem ngự y, cuối cùng còn muốn hủy hoại một đống nữ tử trẻ tuổi. Có điều lời này Mạch Tuệ cũng chỉ châm biếm trong lòng một chút, mặc dù nàng là người xuyên tới, tư tưởng hiện đại khá nặng nhưng nàng không ngốc.
"Cố tình trong nhà quan viên hứa hôn với nhà ta chỉ có một con gái, không đành lòng nên nói với phụ huynh ta muốn nhận ta làm nghĩa nữ, đưa vào trong cung. Dạo gần đây biên giới phía bắc của Nam quốc không yên ổn, cộng thêm tình trạng của Thánh thượng không ổn định, bất cẩn một cái là... Đến lúc đó triều đình rung chuyển, triều đình có ý trưng binh trước. Vị quan viên kia hứa nếu ta chịu tiến cung thay con gái mình thì ông ta có thể bảo vệ phụ huynh ta không bị gọi đi."
Mạch Tuệ cực kỳ khiếp sợ.
Liễu Nhược Mi thở dài nặng nề: "Thật ra ta cũng biết đời này số phận của ta không phải do ta, tổ tiên nhà ta từng làm quan, ban đầu cha mẹ định gả ta cho công tử nhà quan viên nào đó trong triều, mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng tốt xấu gì cũng tuổi tác tương xứng, tôn trọng lẫn nhau cũng sống được."
"Nhưng bây giờ..." Liễu Nhược Mi hạ giọng, cẩn thận cảnh cáo Mạch Tuệ: "Lời kế tiếp ta nói muội không được dễ dàng để lộ ra."
Mạch Tuệ nặng nề gần đầu, ghé lại gần nàng ấy.Mạch Tuệ lên lầu hai, lễ phép gõ cửa. Nàng còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng một chén trà bị ném vào cửa.
Liễu Nhược Mi lại càng không giống lúc trước, quát một chữ: "Cút!"
Mạch Tuệ bị dọa sợ, đây, đây thật sự là đại tỷ tỷ Liễu gia thanh lịch tao nhã dịu dàng kia ư?
Giọng điệu của nàng lập tức cẩn thận hơn một chút: "Đại tỷ tỷ Liễu gia, là ta, Tuệ nha đầu đây."
Mạch Tuệ hỏi thẳng: "Đại tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Ca ca tỷ kêu ta tới đây tâm sự với tỷ."
Có lẽ Liễu Nhược Mi không ngờ rằng Mạch Tuệ lại đi thẳng vào vấn đề, nhưng nhắc tới Liễu Anh Đường, nàng ấy lại tức.
"Là huynh ấy không thi đậu khoa cử, để không phải tòng quân mà nói với cha mẹ muốn đưa ta tiến cung."
"Hả?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận