Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 168: Tin Xấu



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}"A tỷ nói phải!"
Quý Thanh bắt đầu ăn cơm, bữa cơm hôm nay nó ăn đến tận ba bát.
Ăn xong mồ hôi nhễ nhại trên trán, cái bụng tròn ủm nhưng nó vẫn ℓưu ℓuyến không quên được hương vị kia.
"Được rồi, cái này cũng không nhiều ℓắm, hơn nữa tửu ℓâu ℓàm ăn tốt thì ta cũng có ℓợi."
Quý Thanh “vâng” một tiếng thật dài, rồi nói: “Tửu lâu của huynh trưởng và trưởng tỷ ở những nơi khác cũng đã bán món ăn của a tỷ rồi. Quý gia làm ăn có lãi, ta sẽ không đối xử tệ với a tỷ đâu, từ nay về sau ta với a tỷ chia năm năm đi."
Sợ Mạch Tuệ khó xử, Quý Thanh lại bổ sung thêm một câu: “A tỷ, ta không thiếu tiền.”
Cảm xúc nhỏ bé trong trái tim Mạch Tuệ đột ngột thay đổi..."Còn một điều nữa, bây giờ thời tiết nắng nóng, trà sữa nóng sẽ bán không chạy, không biết bên ngươi có kênh lấy đá viên không, nếu chi phí không quá cao, ngươi có thể cân nhắc thêm đá viên vào trà sữa.
Hoặc cũng có thể bán thêm chút trà trái cây, chè đậu xanh, những loại này có thể giải nhiệt đấy. Đợi đến tháng sau ta thu hoạch chanh sẽ làm thêm hai loại đồ uống mới cho ngươi”.
"Được, ta sẽ bàn bạc với Phương thúc."Phương thúc gật đầu: "Không chỉ có thương nhân người Di, mà cả người Di bình thường hay lui tới trong nước cũng ít đi rất nhiều. Theo tin tức từ cửa hàng của chúng ta ở Di quốc, gần đây Di quốc tăng mức thu thuế lên, giá cả hàng hóa cũng tăng lên. Họ vừa không bán được hàng lại vừa phải nộp thuế, làm ăn không tốt lắm."
"Tiểu công tử, trước mắt cậu có muốn đóng cửa hàng dưới danh của của cậu ở Di quốc không, nếu tiếp tục buôn bán sợ sẽ bị lỗ vốn.
"Chuyện này thúc đã truyền tin cho phụ thân chưa?"Nhắc đến Phương thúc, Mạch Tuệ đã đến đây từ giữa buổi sáng nhưng vẫn chưa nhìn thấy Phương thúc đâu, bình thường ông ấy lúc nào cũng đi kè kè theo Quý Thanh đấy.
“Phương thúc đi đâu rồi?” Mạch Tuế ngồi dậy hỏi.
Quý Thanh cũng ngồi dậy nhìn mặt trời...: "Mấy ngày trước ông ấy đi Đồng An trấn mua chút đồ rồi, nhìn thời gian thì xế chiều hôm nay chắc là về đấy.""Vâng..."
“Còn có một chuyện nữa.” Phương thúc đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Giá gạo phía Bắc đang liên tục tăng cao, mấy quận huyện phía Tây Nam cũng bắt đầu tăng giá gạo, lão nô lo lắng trong vài ngày nữa, các quận xung quanh cũng sẽ làm theo ”.
"Cũng là chuyện bình thường, các quận huyện thúc nói tăng giá gạo đều đang trưng binh, còn chưa hết vụ thu hoạch mà người lao động lại phải xuất chinh làm sản lượng giảm sút, lương thực tích trữ đương nhiên phải bán lấy thêm chút tiền. Mấy ngày nữa bọn họ sẽ đến trưng binh ở Vĩnh Yên trấn thì tự nhiên giá hàng hóa cũng sẽ tăng vọt lên."Phương thúc trả lời: "Chim bồ câu đưa thư đã được thả đi rồi."
Quý Thanh chống cằm suy nghĩ một chút: "Chẳng lẽ là do tình hình chiến sự giữa Bắc Cương và Di quốc trở nên căng thẳng, cho nên mới như vậy sao..."
Quý Thanh đứng lên: "Chúng ta cứ mở cửa hàng đi, cũng không đáng bao nhiêu tiền, có thể dùng để dò la tin tức."Quý Thanh vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó bức rèm che được vén lên, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng nhuốm vẻ mệt mỏi do đi đường của Phương thúc xuất hiện, nhìn thấy Mạch Tuệ cũng ở đây vẫn lịch sự chào hỏi trước.
Sau đó ông ấy nói với Quý Thanh: "Tiểu công tử, lần này ta đến Đồng An trấn nghe được một tin tức xấu."
“Thúc nói thương nhân người Di ở Đồng An trấn ít đi nhiều sao?” Mạch Tuệ không nhịn được lặp lại lời của Phương thúc.
Quý Thanh đứng chắp tay sau ℓưng: "Chúng ta không cần ℓo ℓắng, nửa tháng trước ta đã nhờ người nhà tích trữ một ℓô ℓương thực và rau củ quả, tửu ℓâu vẫn mở cửa buôn bán như bình thường thôi."





Bạn cần đăng nhập để bình luận