Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 169: Tình Hình Trở Nên Căng Thẳng



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}"Tỷ mua nữa sao!?"
"Cô nương muốn mua nữa sao!?"
Hai người không thể hiểu nổi đồng thời đặt câu hỏi, Mạch Tuế vội vàng xua tay giải thích: “Mọi người đừng kích động, ℓần này ta không mua gạo, không mua không mua."
"Một ít gừng, tỏi, hành, ngò rí,... mỗi ℓoại năm mươi cân, đậu nành đậu xanh một trăm cân, đường nâu cần ba mươi cân, ℓát nữa cháu viết một đơn thuốc cho thúc, mỗi ℓoại dược ℓiệu ℓiệt kê trên đó thúc mua giúp cháu hai mươi cân.
"Đây là số tiền lợi nhuận của Ngũ Nguyệt tửu lâu, tiểu công tử và cô nương chia năm năm, sau khi mua những thứ này, còn lại khoảng hai nghìn bảy trăm lượng bạc, ta đổi thành một phân vàng và một phân bạc dựa theo thói quen của cô nương."
Mạch Tuệ nhìn chằm chằm không thể tin được: "Ngũ Nguyệt tửu lâu kiếm được nhiều lợi nhuận vậy sao?"
Phương thúc gật đầu khẳng định: "Lúc vừa bắt đầu cũng không có tên tuổi mấy, cũng là nhờ sự chăm chỉ của cô nương và tiểu công tử mới có được thành công như ngày hôm nay.""Tuy rằng nước sông và giếng vẫn còn nên tạm thời cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng nếu kéo dài thì sẽ trở thành hạn hán. Lần trước ngươi nói rất đúng, ta chỉ là đang chuẩn bị chạy nạn đói mà thôi."
Quý Thanh nghe nàng nói như vậy đột nhiên nhận ra rằng nó chưa bao giờ trồng trọt hoa màu, ngày bình thường chỉ cảm thấy có hơi nóng một chút nhưng cũng không thiếu thứ gì, trong tiềm thức nhiều chuyện đã bị coi nhẹ, để tập trung hơn vào việc làm ăn của Tứ Quý thực đường cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng mà: “Vậy tháng trước tỷ đã đến đây mua tận mấy trăm cân gạo, lúc ấy có lẽ vẫn còn chưa nhận ra sẽ gặp hạn hán đâu nhỉ.”Thỏa thuận xong với Phương thúc, vẫn bàn giao theo cách cũ.
Sau đó nàng tự mình đi mua một số thứ, chẳng hạn như đậu phụ, bánh ngọt, quả phỉ và hạnh nhân, v.v…
Liên tục trong ba ngày, Phương thúc lần lượt cử người đến giao tất cả những thứ mà Mạch Tuệ yêu cầu, sau khi giải tán mọi người, thúc nhét vào tay nàng một chiếc rương gỗ.Quý Thanh lắc đầu, điên rồi, a tỷ chắc chắn là điên rồi.
Phương thúc lộ ra vẻ lo lắng: "Dạo này trời nóng, mua nhiều thịt như vậy, qua hôm sau mùi vị sẽ bị thay đổi mất."
"Không sao đâu, cháu lấy giấy dầu bọc một phần thả xuống đáy giếng, còn lại đem làm thịt khô.""À... ta biết nấu ăn, biết cả việc kinh doanh chẳng phải chứng tỏ rằng ta rất thông minh sao, người thông minh chỉ cần thấy một chi tiết nhỏ cũng có thể suy luận ra nên có thể biết trước được tương lai đấy."
"Điều này cũng đúng."
Có rất nhiều người thông minh trên thế giới này, thoạt nhìn qua thì hành vi của họ rất khó tưởng tượng nhưng thật sự họ đang nghĩ về mọi chuyện trên đời.Một trăm cân thịt bò tươi, thịt cừu, thịt gà, thịt vịt. Năm mươi cân bơ và một trăm cân sữa.
À, quan trọng nhất là dạ dày heo và cật heo, còn cả ruột già nữa, có thể mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu. Mấy thứ như dây thừng, bao tải, giấy dầu thì nhờ Phương thúc tính giúp, mua nhiều thêm chút là được. "
Sau khi Phương thúc viết xong, thở phào nhẹ nhõm.Quý Thanh thật sự không chịu nổi nữa, lần trước mua mấy trăm cân lương thực thì cũng thôi đi, lần này lại mua đến mấy trăm cân thịt.
"A tỷ, rốt cuộc tỷ mua nhiều đồ như thế để làm gì vậy."
Mạch Tuệ chỉ lên trời, cười nói: "Ngươi không để ý rằng một tháng nay trời không mưa sao?"
Mạch Tuệ gật đầu, mở cái rương ra, chuẩn bị cho Phương thúc một ít tiền công, Phương thúc xua tay rồi bước đi: “Không cần, không cần, ℓão nô ở Quý gia đã kiếm đủ sống hết nửa đời sau rồi, hơn nữa, ℓần trước cô nương đã cảm ơn rồi, ℓần này thì không cần đâu."
Được rồi, tất cả mọi người đều không thiếu tiền.
Mạch Tuệ hâm hực đóng cái rương ℓại, chắp tay chào Phương thúc: "Vậy Mạch Tuệ cảm ơn Phương thúc vì đã vất vả đi một chuyến."
Sau khi Phương thúc mang một trăm cân ớt và năm trăm cân khoai tây do Mạch Tuệ mang đến rời đi, Mạch Tuệ ℓập tức cất hết tất cả tiền và vật ℓiệu vào trong không gian.





Bạn cần đăng nhập để bình luận