Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 181: Giếng Không Còn Nước



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}Mấy nhà nghe vậy thì vô cùng kinh sợ, ℓuống cuống, sao ℓại đột nhiên bị cạn nước được? Không phải nói có thể chịu đựng thêm vài ngày sao? Tất cả đều ℓấy thùng gỗ múc thử, nhưng vẫn không có gì.
"Là ai! Là ai ℓén ℓút không tuân theo quy củ sau ℓưng chúng ta, kẻ nào ℓòng dạ hiểm độc như vậy, mau đứng ta cho ta!"
Mọi người tức giận chửi bới, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nhau.
"Đừng nhìn ta, không phải ta, hôm nay ngoại trừ ℓúc sáng sớm thì ta chưa từng đến đây."
"Cũng không phải ta! Nhà ta xa, nếu trộm nước thì không phải sẽ bị nhìn thấy sao?"
Triệu đại thẩm thong dong ℓại gần, nghe mọi người nói vậy thì cười thầm trong ℓòng, nhưng ngoài mặt cũng ra vẻ rất hoảng hốt, còn chửi rủa theo.
"Nếu ai cũng nói không phải thì xem thử ℓu nước từng nhà đi, xem ai nhiều nước hơn!"
Xuân Hạnh uất ức oán giận: "Không phải trước kia thẩm cũng lén dùng đó thôi!"
Triệu đại thẩm nghẹn lời, trừng mắt nhìn nàng ta, lồng ngực phập phồng.
Thôn trưởng thở dài: "Đừng cãi nhau nữa, bây giờ chúng ta đi xin trước rồi nói sau. Giếng là của nhà người ta, chúng ta không thể ép buộc được, cũng không được nói mấy lời khó nghe như vậy!"Cả đám người cùng nhau từ từ đi đến đầu phía đông thôn, bây giờ đang đứng ngoài sân nhà Mạch Tuệ. Không ai dám mở cánh cửa được khép hờ để bước vào, vì trong sân vẫn còn một con ngỗng vô cùng hung dữ.
Chuyện này cũng chỉ có Tô Tử Khanh dám làm, ngỗng lớn không tấn công ông ấy, Tô Tử Khanh mở cửa đi vào, đứng trong sân gọi lớn. Mạch Tuệ nghe thấy động tĩnh, ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tô Tử Khanh, sau đó lại liếc thấy đám người chen chúc ngoài sân. Nàng không khỏi hỏi: "Thôn trưởng, xảy ra chuyện gì vậy?"
Nam nhân của Xuân Hạnh vừa bị trưng binh, nàng ta khóc cả buổi chiều, đến tối lại nhận được tin dữ giếng đã cạn, nàng ta vừa kinh hãi, vừa sợ, lại vừa đau lòng và hoang mang. Nhưng nàng ta vẫn không thể nghe lọt những lời này.
Xuân Hạnh che chở thật kỹ Tiểu Hoa rồi nói: "Triệu đại thẩm, những lời này của thẩm thật khó nghe. Lúc trước khi cả nhà họ gặp nạn, Mạch Thạch Đầu qua đời, chúng ta chúng không giúp đỡ nhiều, sao bây giờ có thể không có mặt mũi cưỡng ép đòi hỏi nước nhà người ta được? Nếu chúng ta xin Tuệ nha đầu giúp đỡ thật tử tế, nàng là người tốt có lòng thì sẽ cho chúng ta một ít nước thôi."
"Ta nhổ vào! Trước kia ngươi đã dùng nước nhà nàng ta tưới ruộng rồi, bây giờ lại giúp nàng ta chống đối sỉ nhục ta đúng không? Ngươi còn nói ta không có mặt mũi..."Triệu đại thẩm dẫn đầu nói: "Ôi, mọi người sợ gì, đằng sau nhà Mạch gia chẳng phải có giếng nước chưa cạn sao?"
Có người khó xử nói: "Đó là giếng cha người ta đào, cũng không phải giếng chung của thôn, hơn nữa bây giờ hạn hán như vậy, người ta có thể không đồng ý đâu."
Câu nói này càng cỗ vũ Triệu đại thẩm, nàng ta làm bộ chính trực chỉ trích: "Đã đến lúc này rồi, mọi người đều là người cùng thôn, dù có keo kiệt bủn xỉn thế nào thì cũng không thể thấy chết mà không cứu được, nàng ta còn có lương tâm sao? Nhưng mà nha đầu kia cũng thật ác độc, xem nàng ta đã đối xử với Bạch gia thế nào kìa, khiến cả nhà Bạch gia nhà tan cửa nát, không người nào còn toàn vẹn.”Không biết là ai nói như vậy, tim Triệu đại thẩm đập lỡ một nhịp.
Nhưng ngay giây tiếp theo, thôn trưởng đã tận tình khuyên bảo: "Mọi người yên lặng, tất cả mọi người yên lặng, hiện tại không phải tìm xem ai lấy trộm nước mà là chúng ta phải suy nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào, mọi thứ vẫn chưa thu xếp xong, chúng ta đâu cũng không thể nào rời khỏi thôn chạy nạn ngay sáng ngày mai được.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng.




Bạn cần đăng nhập để bình luận